Anh ta không ngờ rằng người lúc đầu mình đã đánh lại là người nhà họ Diệp. Còn vì mình mà Trần Triệu Dương lại đánh gãy cả tay chân của Diệp Thiên Phàm. Điều này đã khiến cho. nhà họ Diệp vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cũng khiến Hồ Đại Quân vô cùng cảm động. Trong lòng anh ta đã coi Trần Triệu Dương là anh em tốt của mình.
lồi phục nhanh đấy, một hai tháng nữa thì chắc là có thể trở lại như bình thường rồi”, anh bắt mạch cho Hồ Đại Quân, phát hiện ra quá trình hồi phục của anh ta quả thực rất tốt.
Không chỉ như vậy, anh còn phát hiện rằng sau khi kinh mạch của Hồ Đại Quân hồi phục đã trở nên cứng cáp hơn. trước. Nếu anh ta thật sự luyện võ, có lẽ sẽ tiến bộ nhanh hơn người thường.
Có điều, Trần Triệu Dương tạm thời vẫn chưa có ý định dẫn dắt Hồ Đại Quân vào con đường võ thuật, dù gì con đường này quả thực cũng quá nguy hiểm.
Còn Ngô Quế Hoa vẫn vô cùng nhiệt tình với Trần Triệu Dương, chẳng qua là vì có người khác ở đây, cho nên mới kiềm chế lại một chút.
Có điều cho dù như vậy, anh cũng không thể chịu nổi.
Sau khi đi khỏi, Trần Triệu Dương trực tiếp quay về công ty.
7 giờ Nam Cung Yến phải đi đón người, chắc là lúc này vẫn chưa xuất phát, vừa hay mình cũng có thể đi cùng cô.
Đến cửa văn phòng Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Lần sau có thể gõ cửa trước không?”, anh bất ngờ mở cửa khiến Nam Cung Yến giật mình. Có điều, sau khi nhìn thấy là Trần Triệu Dương, cô mới thở phào một hơi.
Sau đó hỏi: “Sao anh đã quay lại rồi?”
“Anh đến đón vợ tan làm mà, đi thôi”, đương nhiên Trần Triệu Dương sẽ không nói rắng mình đã nghe ngóng được. hành tung của Nam Cung Yến từ chỗ Ninh Tĩnh.
“Chưa cần vội về nhà, nếu anh đã tới thì hãy đi đến sân bay đón một người cùng tôi”, cô nghĩ một hồi, sau đó vứt chìa khóa xe cho anh rồi nói.
Trần Triệu Dương lái xe, Nam Cung Yến ngồi trên ghế lái phụ.
Nhìn cô trên ghế lái phụ, anh không kìm được mà nhớ lại khung cảnh tối hôm đó. Lúc ấy, Nam Cung Yến quả thực là rất quyến rũ.
“Còn ngây ra làm gì? Lái xe đi”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Triệu Dương nhìn mình rồi ngây ra, liền thúc giục.
“Chết thật! Vợ ơi, em quả thực là quá đẹp, anh đã không kìm lại được mà bị mê hoặc rồi”, khuôn mặt Trần Triệu Dương nở nụ cười say đẳm rồi nói.
“Hứt Lúc nào cũng chỉ biết nói ngon nói ngọt”, Nam Cung Yến đỏ mặt, lẩm bẩm.
“Hề hề!", Trần Triệu Dương cười một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp lái xe tới sân bay.
“Vợ ơi, em đi đón ai vậy?”, lúc trên đường, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trên xe có chút ngột ngạt, không còn cách nào khác, Trần Triệu Dương đành phải lên tiếng để phá tan bầu không khí.
“Bạn thân của tôi”, Nam Cung Yến nói tới đây, khuôn mặt như đang nhớ lại.
“Tôi nói cho anh biết, bạn thân tôi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng tính khí của cậu ấy không tốt cho lắm, anh đừng chọc vào, nếu không thì cậu ấy sẽ dạy anh cách làm người đấy”.
Nam Cung Yến nghĩ tới tính cách của Trần Triệu Dương, liền lên tiếng nhắc nhở.
“Vợ, anh đâu phải là người như vậy, cho dù xinh hơn nữa, thì đâu thể nào bãng vợ anh được. Em cứ yên tâm, trong lòng anh chỉ có mình em mà thôi”.
Trần Triệu Dương vỗ ngực bảo đảm.
“Hứ... Ai là vợ anh chứ? Tôi nói cho anh biết, cậu ấy biết tôi đã kết hôn rồi mới tới thăm. Hơn nữa, tôi dám bảo đảm rằng cậu ấy sẽ thử thách anh. Cho nên, anh hãy cố lên nhé!”
Nam Cung Yến khẽ xùy một tiếng, sau đó cười nói.
“Vợ cứ yên tâm, cho dù thử thách có khó đến mức nào, cũng không thể nào xóa nhòa đi tình yêu anh dành cho em, anh nhất định sẽ kiên trì tới cùng”, Trần Triệu Dương liền thề thốt.
Nam Cung Yến lườm anh, không nói gì thêm mà nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Công việc ngày hôm nay quả thật là quá mệt, lại cộng thêm đêm qua ngủ không ngon, nên cô chỉ muốn thoải mái ngủ một giấc.
Nhìn thấy Nam Cung Yến đã ngủ thiếp đi, Trần Triệu Dương lái rất êm, vì sợ sẽ khiến cô tỉnh giấc.