Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 269



Thuần Dương Vô Cực Công khác với những chiêu thức khác, bản thân anh cũng không biết sức mạnh hiện tại của mình đang ở mức nào, lúc ở tầng thứ nhất đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, nếu đột phá đến tầng thứ hai, e rằng sức mạnh có thể sánh ngang với thiên tiên đại thành, hay thậm chí là thiên tiên đại viên mãn.

Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy mình thiếu thời cơ để lên được bước đột phá này.

Quả nhiên là nó vẫn còn thiếu một chút.

Ngày hôm sau, Trần Triệu Dương thu lại chiêu thức rồi đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Vốn tưởng rằng mình có thể bứt phá nhưng không ngờ nó vẫn còn thiếu một chút.

Xem ra, việc tu luyện này thật sự không thể gấp gáp được.

Nhưng mà, tu luyện cả một đêm này cũng không phải là vô dụng, anh cảm giác mình đã đạt tới cảnh giới rồi, hiện tại sức mạnh của anh, ngay cả đối phó với những nhà võ thuật thiên tiên kỳ cựu kia, anh cũng có tự tin đánh bại.

“Chào buổi sáng nhé hai người đẹp! Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”, Trần Triệu Dương từ trong sân tập thể dục trở về phòng khách thì thấy Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã dậy rồi.

Nam Cung Yến mặc một chiếc váy màu vàng tơ, lộ ra hai bên đùi trắng nõn nà, khiến anh nhìn không chớp mắt.

Phải biết là Nam Cung Yến chưa bao giờ ăn mặc như thế cả, hôm nay không biết chuyện gì đã xảy ra.

Còn Từ Tịnh Nhã mang một chiếc váy dài màu be, che đi dáng người tuyệt vời của mình, nhưng lại toát ra khí chất trầm tĩnh và trí tuệ, khiến Trần Triệu Dương cũng thầm gật đầu.

“Cũng tạm, hôm nay tôi không đi làm, tôi cũng đã xin nghỉ phép cho anh rồi. Anh hãy đi mua sắm cùng chúng tôi. Chắc anh không có ý kiến gì chứ?”

“Thật vinh dự cho anh khi được cùng hai người đẹp đi mua sắm. Tất nhiên là tôi đồng ý rồi”, Trần Triệu Dương nhanh nhảu đáp.

“Như vậy còn tạm được”, Nam Cung Yến gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của anh.

Cô không phải là người có ý nghĩ nông nổi, Trần Triệu Dương rất có bản lĩnh, gần đây, cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng lần nào cũng không phát hiện ra được, vì vậy để an toàn thì đem Trần Triệu Dương đi theo là một lựa chọn sáng suốt.

Sau khi ăn xong, Trần Triệu Dương lái một chiếc ô tô mới từ gara ra, còn chiếc xe tối hôm qua, Đường Võ đã đưa nó đi sửa.

“Hai người đẹp muốn đi mua sảm ở đâu?”, Trần Triệu Dương hỏi sau khi lái xe ra ngoài.

“Đến Hạo Thiên Plaza trước đi”, mặc dù Nam Cung Yến rất say mê với công việc, nhưng mua sắm là bản chất của phụ nữ, vì thế cô ấy đương nhiên biết nơi nào là thiên đường của mua sắm rồi.

“Đi thôi, hai người ngồi cho vững vào nhé”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó lái xe về phía Hạo Thiên Plaza.

Khi đến đây, anh nghĩ răng hai người họ chỉ đi thăm quan, còn anh chỉ cần đi theo phía sau bọn họ là được rồi.

Nhưng kết quả là không phải như vậy, sau khi hai người đến trung tâm thương mại, bọn họ bắt đầu bật chế độ nghiện mua sắm.

Trong chốc lát, trên tay Trần Triệu Dương đã đầy tràn túi †o túi nhỏ, điều khiến anh chán nản nhất chính là hai người bọn họ lại còn dẫn theo anh đến cửa hàng đồ lót.

Không những nhân viên cửa hàng và cả khách hàng ra vào đều nhìn anh chằm chằm mà họ còn chỉ trỏ về phía anh, điều này khiến anh không ngừng phiền muộn.

“Anh có thể nghỉ một chút được không?”, Trần Triệu Dương không chịu được nữa, từ cửa hàng đồ lót đi ra thì anh ngồi phịch xuống ghế không hề muốn đứng dậy.

Lần mua sắm này quả là muốn lấy mạng anh mà. Đây là lần thứ hai, anh đi mua sắm với Nam Cung Yến. Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy đó như là một cực hình.

Anh thà đánh nhau với ai đó còn hơn đi mua sắm với phụ nữ.

“Được rồi, vậy chúng tôi đến nhà hàng phía trước đợi anh, anh có thể để đồ lên xe trước”, Nam Cung Yến liếc nhìn Trần Triệu Dương đang giở trò làm biếng một cái rồi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau khi Trần Triệu Dương rời đi, Từ Tịnh Nhã nhẹ giọng nói: “Mình thật sự ghen tị với cậu, có một người chồng tốt như vậy, haiz, không giống mình, bị ép gả cho một người mà mình không muốn”.

Nam Cung Yến đã rất sốc khi nghe những lời này của Từ Tịnh Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.