Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 289



Hơi thở giết chóc tản ra từ người anh. Phải biết răng khi xưa Trần Triệu Dương chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, đã từng tiêu diệt không ít người.

Lúc này sát khí bộc phát ra, ập về phía Thái Vinh.

Cảm nhận được sát khí hừng hực trên người Trần Triệu Dương, trái tim Thái Vinh lập tức run lên.

Phải giết bao nhiêu người mới có được sát khí như thế này đây? Có thể nói là không ai có thể ngăn cản được ấy chứ.

Nghĩ tới Giang Môn đằng sau mình, Thái Vinh bắt đầu lấy lại sự tự tin.

“Thằng nhãi, tao thừa nhận là thiên phú của mày rất tốt, hơn nữa còn có thực lực mạnh mẽ, nhưng mày phải biết răng thực lực của mày chẳng là cái thá gì với Giang Môn bọn tao cả".

“Chỉ vì cái danh bá chủ thế giới ngầm của Nam Hải mà đắc tội với Giang Môn chúng tao thì không sáng suốt chút nào. Vậy nên bây giờ mày nhận thua thì tao sẽ bỏ qua cho

mày”. Càng nói, Thái Vinh càng cảm thấy tự tin.

“Tao bảo mày lặp lại những gì vừa nói một lần nữa!”, Trần Triệu Dương như cười như không nhìn Thái Vinh.

“Thăng ranh, đừng có không biết điều! Nhận thua mau lên, nếu không thì mày và những người bên cạnh mày đều sẽ gặp vận rủi”, lúc này Thái Vinh đã hoàn toàn bình thường trở lại rồi, không còn sợ hãi gì nữa.

“Mày có biết không? Điều mà tao ghét nhất là lấy người bên cạnh tao ra để uy hiếp tao, và rất không may là mày đã đụng chạm vào điều cấm ky của tao rồi”.

Trần Triệu Dương nhìn Thái Vinh như đang nhìn người chết, anh chầm chậm bước về phía hẳn ta.

Ông cụ Cố là người hiểu rõ Trần Triệu Dương nhất, ngay khi nghe thấy lời uy hiếp của Thái Vinh, ông đã biết là sắp có chuyện rồi.

Ba người bọn họ đứng cách xa như thế mà vẫn có thể cảm nhận được sát khí trên người Trần Triệu Dương.

“Không ổn rồi, mau ngăn cản cậu ta đi”, ba người đang ngồi trên vị trí giám khảo nhìn nhau, ai cũng sợ tái mặt, vội vàng chạy về phía Trân Triệu Dương.

“Cậu nhóc, mau dừng tay lại, cậu và nhà họ Giang có chút giao tình, tôi nhất định phải khuyên cậu đừng rước họa vào thân, chúng ta không đắc tội với Giang Môn được đâu”, Giang Phong Á là người lên tiếng đầu tiên.

“Làm gì thế hả? Các người muốn ngăn cản tôi sao?”, thấy ba người họ chặn mình lại, Trần Triệu Dương lập tức đanh mặt lại.

Mặc dù anh có chút giao tình với nhà họ Giang thật, đồng thời cũng quen biết với ông cụ Cố, nhưng trong tình huống như thế này, anh sẽ chẳng nể nang ai hết.

“Trần Triệu Dương, Thái Vinh là người của Giang Môn, không thể có mệnh hệ gì được”, ông cụ Cố lại lắc đầu rồi cất lời khuyên bảo.

“Cậu là Trần Triệu Dương đúng không? Tuy răng cậu là cao thủ thiên tiên, nhưng cậu tuyệt đối không thể động vào. người của Giang Môn được”, Đàm Hạc Minh cũng bước tới chắn trước mặt Trần Triệu Dương.

“Ba người là giám khảo, trận đấu còn chưa kết thúc mà đã tới ngăn cản, như thế thì còn gì là công băng nữa?”, Trần Triệu Dương sẵng giọng nói.

Thấy ba giám khảo đột nhiên bước tới, những người xung quanh lập tức xôn xao lên, hơn nữa Trần Triệu Dương còn nói như thế, làm bọn họ bắt đầu nhìn ba giám khảo băng ánh mắt khác thường.

“Hai ông à, tôi quay lại trước đây”, ông cụ Cố hiểu tính tình và phong cách làm người của Trần Triệu Dương nên không khuyên bảo nữa, trực tiếp quay lại chỗ ngồi của mình.

Đàm Hạc Minh và Giang Phong Á thì lại nghĩ khác. Mặc dù gia tộc của bọn họ cũng khá lớn, nhưng chẳng thể sánh bằng nhà họ Diệp được. Thế nên khi biết Thái Vinh là người của Giang Môn, bọn họ nghĩ, dù thế nào cũng không thể đắc tội với Giang Môn được.

Hôm nay, bọn họ là giám khảo của trận đấu, nếu người của Giang Môn chết trước mặt bọn họ, vậy thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, không ai muốn chuyện đó xảy ra.

“Cậu ấy không còn sức để đánh nữa, trận đấu đã kết thúc. rồi, bỏ đi”, Đàm Hạc Minh và Giang Phong Á liếc nhìn nhau, sau đó Giang Phong Á lên tiếng.

“Ồ? Vậy sao? Nếu thế thì các ông hãy bảo hắn nhận thua đi, như vậy thì tôi sẽ đi. Còn không thì có nghĩa là hai vị giám khảo ngăn cản trận đấu, cuộc so tài này khó mà làm mọi người tâm phục khẩu phục được”.

Trần Triệu Dương là ai? Anh là người đứng đầu Huyết Lang, nếu ngay cả cạm bẫy ngôn từ như thế này mà cũng không nghe ra được thì sống thật uổng phí.

“Đúng thế, giám khảo gì mà không công bằng gì cả”. “Tôi thấy bọn họ muốn bợ đít đây mà”.

“Suyt, đừng nói linh tinh, Giang Môn không dễ dây vào đâu”.

“Bọn họ làm được mà chúng ta lại không nói được à?”

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, những người xung quanh bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn hai giám khảo.

Thái Vinh cũng nhìn ra được rằng hai giám khảo đang thiên vị mình, hơn nữa hai giám khảo này còn có danh vọng rất cao ở Nam Hải, chắc chắn là Trần Triệu Dương sẽ chẳng dám làm gì hẳn ta, vậy nên hẳn ta càng thêm tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.