Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 324



Mắt Trần Triệu Dương lóe ra tia sáng lạnh lẽo, anh không ngờ được ông ta đã tàn phế đến như thế rồi nhưng vẫn muốn bày trò phá hoại.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

“Đi chết cho tôi!”

Trần Triệu Dương hét lên một tiếng, rồi nhanh như chớp lao về phía ông cụ Diệp.

“Haha, đúng là tự tìm đường chết mà”.

Ông ta thấy thế thì vẫn thờ ơ rồi lập tức tung một cú đấm về phía Trần Triệu Dương.

Sau khi cú đấm này được đấm ra thì đột nhiên có một tiếng nổ, điều này cho thấy rằng cú đấm này của ông cụ Diệp

đã đạt đến cảnh giới manh mẽ như thế nào.

Đám người nhà họ Diệp thấy được sức mạnh của ông ta như thế thì đều vô cùng hưng phấn.

Những gia tộc dựa dẫm vào nhà họ Diệp thì càng khỏi phải nói, lúc này họ kích động hơn bao giờ hết.

Chỉ khi nào nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn thì gia tộc họ mới có thể phát triển theo được.

“Bịch..."

Trần Triệu Dương tung ra một chưởng chống lại ông cụ Diệp rồi cả hai cùng lùi lại mấy bước.

Trần Triệu Dương rõ ràng đã rơi vào thế yếu, còn ông cụ Diệp lại đang có lợi thế hơn.

Chỉ là trong lòng ông ta cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Vốn ông ta tính là lúc này đáng lẽ ra Trần Triệu Dương phải suy giảm sức lực rồi mới đúng.

Nhưng mà một chưởng vừa rồi rõ ràng cũng không kém ông là bao.

Đặc biệt là tinh thần của anh vẫn rất thoải mái, điều này khiến cho Diệp Thiên Nam trở nên thận trọng hơn.

“Ông già, tiếp tục đi, đừng có dừng lại”, Trần Triệu Dương nhìn ông cụ Diệp một cách khó chịu, rồi lập tức gây hấn.

“Nếu cậu đã muốn tìm đường chết thì tôi đây sẽ thành toàn cho cậu”, Diệp Thiên Nam tin vào phán đoán của mình, ông ta lại một lần nữa xoay người lại.

Trần Triệu Dương lập tức lao vào đánh nhau với ông cụ Diệp.

Chỉ là ông ta càng đánh càng kinh ngạc.

Bởi vì chân khí trong cơ thể Trần Triệu Dương cứ như thể là vô tận vậy, nhìn bộ dạng này của cậu ta không giống với một người sắp cạn kiệt sức lực một chút nào.

Trần Triệu Dương và ông cụ Diệp rõ ràng là sử dụng phương pháp cứng đối cứng, vì thế trận đánh này trông vô cùng mãn nhãn.

Thực sự quá sướng rồi. Nói thật, anh có chút không nỡ đánh chết ông cụ Diệp.

Nếu mà ông ta chết rồi thì còn ai đến làm “đá mài dao” cho anh nữa đây.

Nhưng anh chỉ là nghĩ như thế thôi, nếu thực sự bỏ qua cho ông ta thì sợ sau này càng có nhiều người đến gây hấn với anh hơn.

Lúc này, cả người ông cụ Diệp toàn mồ hôi, hơi thở hổn hển.

Hơn nữa toàn thân ông ta đều đau nhức, nhất là hai tay và hai chân thì gần như là không còn cảm giác.

Trong cuộc đối đầu vừa rồi, ông ta cảm giác Trần Triệu Dương cứ như một thanh thép vậy.

Bất kể là chỗ nào có va chạm với anh đều đau không chịu được.

“Tiếp tục đi!” Trần Triệu Dương thấy ông ta mất tập trung thì hét. “Cậu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.