Không đúng, mình còn đôi mắt xuyên thấu, có khi nó lại có tác dụng.
Nghĩ đên đây, Trần Triệu Dương lập tức dùng tia sáng vàng trong đôi mắt xuyên thấu chiếu về phía mình và bắt đầu chữa trị kinh mạch đã bị tổn thương.
Sau khi chữa trị được kinh mạch thì Trần Triệu Dương lập. tức vui mừng khôn xiết vì nó thật sự có hiệu quả.
Ngay lập tức, anh vừa vận hành chân khí trong cơ thể, vừa kết hợp với tia sáng vàng trong đôi mắt xuyên thấu của mình, bắt đầu cạnh tranh tốc độ với Bách Linh dược.
Việc chữa trị lại những thứ đã bị phá hủy quả thực là một bài kiểm tra sức chịu đựng của con người.
Cho dù là người có khả năng nhẫn nhịn nhất trên thế giới này, e rằng cũng không thể chịu đựng được cơn đau khủng khiếp thế này.
Tình trạng này đã kéo dài được nửa tiếng đồng hồ rồi, kinh mạch trong cơ thể của Trần Triệu Dương giống như đang rèn phôi thép vậy, bị đập không ngừng, thật đúng với cách nói tôi luyện mãi thì tính cách sẽ trở nên kiên cường.
Chính vào lúc này, tia nảng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào, từng sợi mây tía cùng ánh mặt trời đan xen vào nhau.
Luồng chân khí này đã được Trần Triệu Dương hấp thụ. Sau khi mây tím xâm nhập vào thì việc tôi luyện trong cơ thể của Trần Triệu Dương cũng bắt đầu bước vào giai đoạn cuối cùng.
Lúc Trân Triệu Dương tỉnh lại sau khi ngồi thiền, anh nhìn thấy hồ nước trong vắt, nắng vàng rực rỡ, núi non xanh biếc.
Ngay lập tức anh cảm nhận được hóa ra cuộc sống lại tươi đẹp như thế. Suýt chút nữa anh đã mất mạng rồi, đúng là chỉ có sắp mất đi thì con người ta mới biết được những thứ đang có đẹp đế biết nhường nào.
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình lúc này, Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng. Anh có thể cảm giác được, bây giờ cho dù anh không dùng chân khí thì người có cảnh giới thiên tiên cũng không chịu nổi một quyền của anh.
Trái Bách Linh này không hổ là thứ tốt để tôi luyện thân thể, đáng tiếc là chỉ có một quả.
Nghĩ đến bản đồ kho báu trong cái hộp cơ quan kia, những bản đồ kho báu khác có lẽ cũng được đặt trong loại hộp cơ quan này. Lẽ nào bên trong có loại Linh Quả thượng phẩm ư?
Xem ra phải cho người đi tìm loại hộp cơ quan này mới được, có điều sức lực của anh dù gì cũng có hạn.
Mấy tên nhãi ngoại quốc nói răng muốn đến tìm mình, sao tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì chứ?
Nghĩ lại, nhìn quần áo trên người mình, Trần Triệu Dương không khỏi thấy bất lực, cả người đầy máu. Nếu quay về như thế này, e là Nam Cung Yến sẽ khóc một trận mất.
Trần Triệu Dương lập tức nhảy xuống hồ, chân khí cồn cào trong cơ thể anh. Ở trong nước, anh rửa sạch toàn bộ vết máu trên người, sau đó bò ra khỏi mặt nước.
Sau khi lên đến bờ, đôi chân của Trần Triệu Dương bỗng nhiên đạp một cước, cả người lao ra ngoài như một tia chớp lao về hướng biệt thự.
“Thật phê”, cái cảm giác nhanh như chớp do sử dụng sức mạnh thuần túy từ thân thể này mang lại đúng là sảng khoái mà. Anh không kìm được cảm xúc mà thét lên.
Đợi lúc về tới biệt thự, áo quần trên người anh cũng đã được gió hong khô rồi. Điều này khiến Trần Triệu Dương bớt được một lời giải thích.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương nghĩ thời gian vẫn còn sớm, muốn nấu bữa sáng. Nhưng sau khi về tới biệt thự, anh mới phát hiện Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã, hai người đã bắt đầu bận rộn trong căn bếp ở lầu một.
“Ây da, là ngọn gió nào thổi hai vị đại tiểu thư này đích thân xuống bếp vậy”, Trần Triệu Dương đi vào biệt thự, cười híp mắt rồi nói.
“Vợ à, em đang ghen đó hả?”, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, Trần Triệu Dương vui như mở cờ trong bụng, lập tức nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi. Sao tôi có thể ghen vì anh chứ? Anh muốn về thì về, không muốn về thì chết ở bên ngoài tôi cũng không thèm quản”, vẻ mặt của Nam Cung Yến trở nên khó chịu, liền bực mình nói.
“Vợ yêu dấu của anh yên tâm đi. Cho dù bên ngoài trập trùng cám dỗ, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ vượt rào" với người khác. À không, anh sẽ quản chặt trái tim mình, làm một người chồng tốt, đạt tiêu chuẩn nhất của em”, Trần Triệu Dương vỗ ngực bảo đảm.
“Xì... Ai là vợ của anh chứ. Đừng có dát vàng lên mặt mình", Nam Cung Yến tức giận trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương. Còn anh thì bị sự quyến rũ của cô làm cho ngây người ra.