Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 377



Hứa Thiệu Phong muốn cười thật to, thì ra tảng đá tức cười này lại có nguồn gốc như thế.

Lúc này, Tiết Nhân liếc mắt ra dấu với Hứa Thiệu Phong, Hứa Thiệu Phong càng thêm đắc ý, rõ ràng Tiết Nhân rất có tình nghĩa với hän mà.

"Đổi đá cược ngọc? Tuyệt đối không được, đã quyết định rồi thì sao lại tùy tiện thay đổi được? Huống chỉ đá cược ngọc bên tôi đã cắt ra hết rồi, nếu thế thì tôi cũng có thể cắt thêm tảng nữa để thay cho tảng có giá thấp à!"

Hứa Thiệu Phong lên tiếng phản bác. 

Thế nhưng hẳn nói thế cũng có lý, tình huống này lại tại mình mà ra, chẳng trách được ai cả, chỉ có thể trách mình không đủ tinh mắt mà thôi.

"Không sao, cứ để thế đi", Trần Triệu Dương ngăn cản không để Giang Tử Phong nổi khùng lên, anh thản nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Thiệu Phong và Tiết Nhân.

"Tới đây cắt đá đi, bọn này đang sốt ruột muốn biết trong tảng đá then chốt này của cậu sẽ có báu vật hiếm có gì đây", Hứa Thiệu Phong vênh váo nhìn Trần Triệu Dương rồi nói.

"Vậy thì cám ơn lời hay của anh, tôi sẽ cắt ra một báu vật làm lóa mắt người đời", Trần Triệu Dương nở nụ cười rồi bước lên sàn, cầm bánh nhám lên bắt đầu mài đá.

"Vãi chưởng, tảng đá phẳng lì như thế mà còn cần mài sao? Cắt luôn ra là được mà".

"Đừng có nói thế, quên vụ Phỉ Thúy Mắt Tím ban nấy rồi à?"

"Nhưng tảng đá ấy dày có ba ngón tay, trong đó có thứ gì được chứ?" 

"Mài đá ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, đỡ phải nhận thua chứ sao".

Thấy Trần Triệu Dương bắt đầu mài đá, mọi người xung quanh đều bất mãn, thậm chí còn trào phúng đủ kiểu, hiển nhiên chẳng có ai tin tưởng anh hết.

Trần Triệu Dương không rảnh bận tâm tới người khác, anh chỉ chuyên tâm mài đá.

Bởi vì tảng đá ấy thực sự rất đặc biệt, nếu bất cẩn một chút, làm hỏng một cành cây hoặc cái lá thì đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tác phẩm này, anh nhất định phải tập trung hết mức.

Chỉ có điều Trần Triệu Dương không biết mắt xuyên thấu của mình có thể trụ được đến lúc anh mài hết tảng đá này ra không, đây là một thử thách lớn với anh.

Theo thời gian trôi qua, ngọn cây thông đã bắt đầu lộ ra một chút.

"Thấy màu xanh rồi, nhưng thế này thì nhỏ quá".

Có người tỉnh mắt nhìn thấy màu xanh trên đỉnh đá, lập tức hô lên thật to.

Nhưng màu xanh ấy thực sự quá nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy được ấy chứ. 

"Hình như là Phỉ Thúy Băng, chắc không phải là có Phỉ Thúy thật đấy chứ?"

"Đá rải đường mà cũng có Phỉ Thúy, lạ đời thật".

"Cho dù cả tảng đá này là Phỉ Thúy thì cũng phải là Đế Vương Lục dòng Thủy Tinh cao cấp, nếu không thì vẫn thua thôi".

Sau khi nhìn thấy màu xanh, mọi người bàn tán xôn xao, chỉ có điều vẫn không có ai đánh giá cao tảng đá cược ngọc này.

Tiết Nhân thì khá ngạc nhiên, tảng đá vứt ở vệ đường này cũng có Phỉ Thúy á? Thật hay giả vậy?

Hứa Thiệu Phong bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, nhỡ trong đó có Phỉ Thúy thật thì vụ đánh cược lần này lại không chắc kèo rồi.

Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới, anh chăm chú làm sạch bụi đá trên ngọn cây thông.

Rốt cuộc, một chút màu xanh cũng xuất hiện trên đỉnh tảng đá, và thực sự là nó rất nhỏ.

"Xi... Nhỏ bằng cái mắt muỗi thế này á? Vậy thì được bao nhiêu tiền đây?"

"Tôi thấy dùng để làm đũa cho trẻ con đấy".  

"Ha ha... Lần đầu tiên tôi gặp Phỉ Thúy nhỏ thế này luôn".

Thấy Trần Triệu Dương mài ra được một chút xíu, mọi người lập tức đua nhau chế giễu.

Hứa Thiệu Phong là người cười to nhất. Với chiều hướng này thì lượng Phỉ Thúy trong đó rất nhỏ, mặc dù với màu sắc ấy thì hẳn là Phỉ Thúy Băng, nhưng kích cỡ quá nhỏ thì chẳng có giá trị gì hết.

Thế nhưng Phương Thư Minh và hai thợ chạm ngọc kia lại tỏ vẻ trầm tư. Tuy rằng màu xanh mới lộ ra một chút, nhưng là người đã theo ngành này mấy chục năm, đương nhiên là bọn họ có suy nghĩ của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.