Ba người mà Ngụy Thân dẫn tới cũng lùi Bọn họ không dám hống hách nữa, bất kể là nhà họ Ngụy hay người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thì đều là những người mà bọn họ không thể dây vào được.
"Bác cả, rốt cuộc bác cũng đến rồi, thằng ranh này chẳng những đánh cháu một trận mà còn nói nhà họ Ngụy chúng ta toàn là rác rưởi, hắn muốn xử lý thế nào cũng được. Bác mau tới dạy cho cái thăng ngông cuồng ấy một bài học đi".
Ngụy Thân đi tới bên cạnh bác cả mình, thêm mầm thêm muối kể lại sự việc, như thể hẳn ta đã phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy.
Nghe Ngụy Thân nói vậy, người kia trợn ngược mắt lên, hung tợn nói: "Hừ, đúng là chán sống rồi, tôi cũng muốn xem thử ở cái thành phố Vân Hải này, kẻ nào dám không nể mặt nhà họ Ngụy như thế".
Mặc dù người vừa tới thừa biết tính tình của Ngụy Thân, rất có thể bởi vì hắn ta quá phách lối kiêu ngạo nên mới gây ra chuyện này.
Nhưng trong cái nhìn của ông ta, chỉ cần người nhà họ Ngụy phải chịu ấm ức thì chính là lỗi của đối phương.
"Bác cả, chính là cái thằng đang nằm trên mui xe cháu ở đằng kia", nghe thấy bác cả nói vậy, Ngụy Thân mừng rỡ vô cùng, hän chỉ vào Trần Triệu Dương nói.
"Thăng nhóc, chính mày đã đánh cháu tao hả? Không mau tới đây rồi quỳ xuống xin lỗi đi!", người kia hùng hổ đi về phía Trần Triệu Dương, còn chưa tới nơi mà ông ta đã cất tiếng nói.
"Con lừa đen, lâu rồi không gặp!", nghe thấy giọng nói ấy, Trần Triệu Dương cảm thấy quen quen.
Sau khi đứng lên, anh không khỏi vui vẻ. Đây. chẳng phải là một trong hai anh em nhà họ Ngụy đã bị anh và Giang Tử Phong chơi khăm trong buổi bán đấu giá sao?
Người đàn ông mặt đen còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Thân đã mừng rỡ vênh mặt lên, hẳn ta lập tức nói ngay: "Thằng ranh, bác cả tao tới rồi, mày kiêu ngạo cho tao xem nào! Tao nói cho mày biết, bác cả tao là người tu luyện, mười hay hai mươi thằng như mày cũng không phải đối thủ của bác cả tao. Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi mau lên, nếu bác cả tao vui thì có thể sẽ tha cho cái mạng chó của
mày".
Lúc này, ba người đi cùng Ngụy Thân cũng theo tới. Dù sao người nhà họ Ngụy cũng tới rồi, bọn họ cảm thấy kết cục đã quá rõ ràng, tất nhiêu là không ai muốn bỏ lỡ thời khắc đặc sắc này.
Nghe câu nói khí phách của Ngụy Thân, ba người vui như tết, dù sao thì vừa rồi bọn họ cũng sợ mất hồn mất vía luôn mà.
"Ồ? Vậy sao? Con lừa đen, ông muốn tôi quỳ xuống xin lỗi hả?", Trần Triệu Dương như cười như không nhìn người đàn ông mặt đen kia và hỏi.
Người đàn ông mặt đen bên cạnh run lên. Ông ta bỗng xoay người lại tát mạnh vào mặt Ngụy Thân, khiến nửa khuôn mặt còn lại của hắn ta cũng sưng tều lên.
"Bác cả, bác đánh nhầm người rồi, phải đánh thăng kia mới đúng chứ”, bị bác cả mình tát cho một cái, Ngụy Thân ngạc nhiên nhìn ông ta, nói với vẻ mặt nhăn nhó.
"Đánh mày đó! Cái thứ khốn kiếp, chọc ai không chọc, sao nhất định phải chọc tới cậu ta hả!", lúc này người đàn ông mặt đen muốn phát điên luôn rồi.
Trần Triệu Dương làm chuyện gì cũng không hề cố ky, mặc dù ông ta dẫn khá nhiều người tới, nhưng với Trần Triệu Dương thì chỉ là một đám nhãi nhép.
Tất cả là tại Ngụy Thân, nếu hắn ta nói rõ ra là mình đã chọc đến ai thì ông ta đã chẳng rơi vào thế bị động như vậy, đã thế còn là ở thành phố Vân Hải - địa bàn của nhà họ Ngụy, quả thực là một nỗi nhục
"Vì sao ạ? Bác cả, thăng đó đã sỉ nhục nhà họ Ngụy chúng ta, bác không những không báo thù giúp cháu mà còn đánh cháu, bác có còn là người nhà họ Ngụy nữa không? Nếu bác là người nhà họ Nguy thì hãy bắt thằng ranh đó đi, con nhỏ đó để lại cho cháu, cháu muốn cô ta", lúc này Ngụy Thân chẳng để ý tới những chuyện đó nữa, hắn ta nổi khùng lên.
"Cái loại láo toét, dám nói thêm câu nữa là tao sẽ đánh chết mày!", tuy rằng người đàn ông mặt đen là một kẻ lỗ mãng, nhưng vẫn khá khôn ngoan.
Lúc này mà đắc tội với Trần Triệu Dương thì tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì, nhỡ Trần Triệu Dương giữ bọn họ ở lại thật thì tiêu mất thôi.
Cho dù sau đó nhà họ Ngụy báo thù giúp bọn họ thì cũng đã muộn rồi.
Vậy nên ông ta phải tránh chọc giận Trần Triệu Dương, thế nhưng cái thằng ngu Ngụy Thân này lại ăn nói ngông cuồng như thế, đã thế còn buông lời sỉ nhục cô gái bên cạnh Trần Triệu Dương nữa.
Phải biết rằng cậu chủ Ngụy Cường - con trai của gia chủ nhà bọn họ bị đánh tàn phế cũng là bởi vì dám có ý đồ với người phụ nữ của Trần Triệu Dương.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Thân, sắc mặt của Trần Triệu Dương trở nên khó coi.
Mặc dù Dương Lệ không phải người phụ nữ của anh, nhưng cô ấy đi cùng anh, không bảo vệ được người con gái mà mình dẫn tới thì thật là mất mặt.