Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 410



Cô em năm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hai mắt rưng rưng, đương nhiên là cô ta nghe thấy được những lời mà chị mình nói, điều này khiến cho cô ta cảm thấy bản thân như một gánh nặng, thậm chí liên lụy đến cả chị của mình.

“Ôi trời! Cô là diễn viên sao? Nói như thể mình oan ức lắm, vậy oan ức của tôi thì tìm ai để nói đây?”, nhìn thấy dáng vẻ hai chị em họ, Trần Triệu Dương lại càng thêm buồn bực.

“Tôi không hề gây hấn gì với hai cô nhé! Vậy mà các cô đã ám sát tôi ba lần rồi, tôi đi tìm ai kể khổ đây?"

“Còn nữa, các cô nghĩ rằng tôi thèm thuồng các cô chắc, lần đầu tiên ám sát tôi, các cô không có nhìn thấy sao? Vợ tôi xinh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể hứng thú với phụ nữ khác được chứ!”

“Nếu vợ tôi mà biết tôi lăng nhăng ở bên ngoài, cô vợ xinh đẹp đấy của tôi nhất định sẽ ly hôn với tôi mất, vậy hai cô nói xem, có phải tôi càng thua thiệt hơn không?”

Trần Triệu Dương nói một hồi, bản thân cũng cảm thấy mình quá ủy khuất rồi.

Hai chị em họ cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ lại những gì Trần Triệu Dương nói, quả thật có lý. 

Việc này khiến hai người họ nhất thời có chút khó xử, ngoài cơ thể ra, bọn họ cũng chỉ còn mạng của mình mà thôi.

“Tôi sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của em gái mình, anh thả em ấy đi đi”, lúc này, cô chị đột nhiên rút một con dao găm từ chân của mình ra, dí vào cổ của mình rồi nói với Trần Triệu Dương.

“Này, tôi nói muốn mạng của hai cô lúc nào chứ? Đừng có động một tý là đòi sống đòi chết, mau bỏ con dao xuống cho tôi”, Trần Triệu Dương bất lực nhìn cô chị nói.

“Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?”, cô chị nghe vậy liền buông dao găm xuống, mở miệng hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cô nói xem dáng dấp các cô cũng không tệ, tìm một gia đình tử tế rồi gả đi, có phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại không? Tại sao cứ nhất định phải làm công việc nguy hiểm như thế?”, Trần Triệu Dương có chút quan tâm nói.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, trong mắt hai người họ lộ ra vẻ đau khổ, chứng kiến ánh mắt đó của hai người, Trần Triệu Dương biết, e là hai cô gái này là người có tâm sự, chắc chắn là có nỗi niềm gì khó nói. 

“Được rồi, tôi không hỏi nữa, các cô đi đi, về sau đừng hở ra là chạy tới ám sát tôi nữa đấy”, anh cũng lười phải đùa giỡn với hai người họ nữa.

Gặp hai cô gái này, Trần Triệu Dương lại nhớ tới trước đây khi anh mới bước chân vào con đường này, cũng đơn thuần như thế. Nếu cho anh một cơ hội để lựa chọn lại, có lẽ anh sẽ không chọn lại con đường tràn ngập máu tanh này.

Cho nên, anh cũng muốn hai người họ được lựa chọn một lần nữa.

Thế nhưng, mỗi người một chí, anh cũng chỉ nói đến đó mà thôi.

Lúc này, Trần Triệu Dương liền thả cô em ra, rồi xoay người đi về phía xa.

“Đáng chết thật, muộn thế này rồi còn phải đi tìm chỗ ở mới nữa”, Trần Triệu Dương có chút buồn bực, may là chỗ khách sạn anh ở kia không đông người, hai bên phòng cũng không có ai ở, nếu không, quả bom vừa rồi không biết sẽ gây ra thương vong lớn cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.