Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 419



Lúc này, sắc mặt của người của nhà họ Phòng đều rất khó coi, nhất là Phòng Văn Diệu, mặt mày tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương. 

“Bảo vệ, mau qua đây đưa cái tên khốn kiếp này ra ngoài. Ông đây không có bệnh, mày trị bệnh gì cho tao chứ?”, lúc này Phòng Văn Diệu điên cuồng rống lên.

“Anh chắc chăn mình không có bệnh sao? Cơ thể suy nhược, thường ra mồ hôi. Mỗi ngày tới nửa đêm đều tỉnh giấc vì cơn đau. Mỗi lần như vậy, nếu không có thuốc thì tối đa là một phút, còn dùng thuốc thì tầm khoảng 3 đến 5 phút. Đây quả thật là bệnh. Người bình thường đâu có như vậy chứ”.

Trần Triệu Dương ra vẻ muốn tốt cho người khác nên lên tiếng giải thích.

“Wowl"

Nghe Trần Triệu Dương nói những lời này, mọi người đều nhìn sang Phòng Văn Diệu với ánh mắt dò xét.

Căn bệnh này e là không có người đàn ông nào muốn. Cho dù thật sự mắc bệnh thì cũng không muốn để người khác biết.

Dù gì chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một sự sỉ nhục. 

Nhưng Trần Triệu Dương lại nói thẳng thừng như thế, dù là giả thì cũng đã khiến người khác nảy sinh những suy nghĩ lung tung rồi.

“Mày..”, nghe Trần Triệu Dương nói chỉ tiết như vậy, hai bố con Phòng Vĩnh Tín và Phòng Văn Diệu biến sắc, vì những gì anh nói đều là sự thật.

Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Phòng, tìm không biết bao nhiêu bác sĩ nhưng vẫn không chữa khỏi cho hẳn ta.

Điều đáng sợ là càng trị thì càng tệ, uống rất nhiều thuốc, cuối cùng dẫn đến nhờn thuốc. Thuốc bình thường cơ bản không có tác dụng gì cả.

Sắc mặt của người nhà họ Từ rất khó coi. Dù gì nhà họ Từ gả con gái nhưng người phải lấy lại là một tên phế vật thì đúng là cuộc sống goá phụ.

Nếu đúng thật là như vậy thì họ đã hại chính con gái mình rồi.

Tuy họ cần tạo mối quan hệ hợp tác với nhà họ Phòng, nhưng cũng không thể đẩy con gái của gia tộc mình vào hố lửa được.

Nếu họ thật sự làm như vậy, vậy thì danh tiếng của nhà họ Từ sẽ bị bôi nhọ. 

Dù gì Từ Tịnh Nhã cũng là một cô gái. Cho dù không lấy chồng thì ở trong gia tộc cũng tốt hơn nhiều so với những tên cậu ấm ăn nằm chờ chết.

Vì vậy vẻ mặt của người nhà họ Từ lúc này rất khác thường, họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.

“Chàng trai trẻ, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy. Nói nhiều dễ chuốc thị phi vào người”, vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín lúc này đã bình tĩnh lại. Dĩ nhiên ông ta nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của người nhà họ Từ, bọn họ còn giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.

“Có phải là thật hay không, tôi tin trong lòng các người còn rõ hơn tôi. Tôi chỉ nói, tôi có cách trị cho anh ta”, Trần Triệu Dương mỉm cười và tự tin nói.

“Bố, mau đuổi hắn ta ra ngoài”, lúc này Phòng Văn Diệu lại không chịu được ánh mắt của những người xung quanh, nhất là đám người thì thầm to nhỏ bên tai, vốn là rắc muối lên vết thương của hắn ta, khiến hắn ta đau nhói.

“Người đâu, mau chặt đứt tay chân, cắt lưỡi và ném cái tên nói nhảm nhí này ra ngoài!”, Phòng Vĩnh Tín biết nếu hôm nay không mạnh tay thì e là sau này nhà họ Phòng sẽ trở thành trò hề. 

“Lời đàm tiếu về người nhà họ Phòng không phải ai cũng có thể nói. Nếu đã dám nói ra thì phải trả giá đắt”, Phòng Vĩnh Tín nhìn về những vị khách đang có mặt, sau đó lên tiếng nói với giọng đe doạ.

Hễ người nào bị Phòng Vĩnh Tín nhìn lướt qua thì hoặc là né tránh, hoặc là cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Trần Triệu Dương không hề tỏ ra sợ sệt, anh lại nói thêm: “Thật ra cũng không thể trách tôi. Tôi vốn muốn nói riêng với mấy người. Là cái tên này cứ bắt tôi phải nói thẳng ra, tôi cũng hết cách”.

Nói xong, Trần Triệu Dương chỉ vào Ngụy Thân.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía của Ngụy Thân. Nếu nói tới thủ phạm thì chính là Ngụy Thân rồi còn gì. Nếu không phải hắn ta thì chuyện này cũng sế không làm cho dư luận xôn xao đến vậy.

Bị Trần Triệu Dương chỉ mặt, sắc mặt của Ngụy Thân đột nhiên trăng bệch.

Hắn ta biết, mình đã bị Trần Triệu Dương cho. vào tròng. Người nhà họ Phòng không dễ gì tha cho Trần Triệu Dương. Nhưng bản thân làm ngòi nổ thì chắc cũng xong đời. 

“Làm... Làm sao tôi biết rằng cậu ta sẽ nói những lời nhảm nhí như vậy. Những gì cậu ta nói chắc chăn là giả. Sao cậu chủ Văn Diệu có thể bị bệnh được chứ?”

Lúc này, Ngụy Thân đã có chút nói năng lộn xộn.

Nhưng hắn ta không nhận thức được, mỗi câu mình nói ra thì sắc mặt của người nhà họ Phòng càng trở nên khó coi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.