Từ Tịnh Nhã chẳng hề nghe thấy, cô ta vẫn uống rượu ừng ực.
"Anh là ai? Chuốc say Tịnh Nhã làm gì?", thấy Từ Tịnh Nhã chẳng hề để ý tới mình, người kia nhìn về phía Trần Triệu Dương rồi lạnh lùng quát.
"Liên quan gì tới cậu", Trần Triệu Dương ngước mắt nhìn người kia, khóe môi nhếch lên trào phúng.
Đó là một thanh niên mặc vest rộng, đeo chiếc đồng hồ mà chỉ nhìn qua thôi cũng biết là nó có giá trị không nhỏ, một cặp kính gọng vàng khiến hắn ta trông vô cùng nhãn nhặn.
Nhưng từ nét âm độc thoáng qua trong mắt hăn ta, không khó để đoán ra rằng hắn ta chẳng phải người rộng lượng gì cho cam.
"Thằng ranh, tao cóc cần biết mục đích của mày là gì, bây giờ mày cút đi được rồi đấy, loại trai bao như mày còn lâu mới với được Từ Tịnh Nhã", người kia thay đổi sắc mặt, hắn ta lập tức quát lên.
"Ồ? Vậy sao? Thế thì vì sao cô ấy không uống rượu với mày mà lại uống với tao nhỉ?", Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới sự tức giận của hẳn ta, anh vươn tay ra khoác vai Từ Tịnh Nhã, nhìn người kia bằng ánh mắt khiêu khích.
"Được lắm, mày sẽ phải hối hận!", thấy Trần Triệu Dương dám ôm nữ thần của mình, trong mắt người kia hiện lên nét độc địa, hắn ta lập tức xoay người rời khỏi đó.
"Đúng là một thăng dở hơi", Trần Triệu Dương lắc đầu, anh chẳng hề để tâm tới tên đó, chỉ thảnh thơi uống rượu.
Lúc này Từ Tịnh Nhã đã say bí tỉ rồi, Trần Triệu Dương cũng không vội, anh cũng muốn xem thử tên kia sẽ mang tới bất ngờ gì cho anh.
Nhưng đợi mấy phút mà không thấy ai đến, chẳng lẽ cứ để Từ Tịnh Nhã gục vào bàn ngủ thế này à?
Thế là Trần Triệu Dương vươn tay ra, choàng tay Từ Tịnh Nhã lên vai mình, định đưa cô ta đi ra ngoài quán bar.
Nhưng anh còn chưa kịp đưa cô ấy đi thì cảnh sát đã tới chặn đường anh.
"Chính là tên đó, hän chuốc say Từ Tịnh Nhã, có ý đồ xấu xa", người vừa rời đi lúc trước đi theo sau cảnh sát, chỉ vào Trần Triệu Dương và quát.
"Đúng là con ruồi vướng víu", Trần Triệu Dương không ngờ là tên đó lại dẫn cảnh sát tới, khiến anh cảm thấy nhức đầu.
Anh chẳng thích dính líu gì đến những người trong bộ máy chính quyền, nếu tên kia tìm mấy chục cao thủ tới anh còn không sợ, nhưng đám cảnh sát này thì hơi khó xử lý.
"Dẫn đi", cảnh sát dẫn đầu nghe vậy bèn vung tay lên, chẳng cần hỏi, cũng chẳng điều tra, cứ thế sai cấp dưới bắt người.
"Đợi đã, cho tôi gọi một cuộc điện thoại", Trần Triệu Dương biết, nếu anh phản kháng thì đám cảnh sát này chẳng thể làm gì được anh, nhưng anh mà phản kháng thì tính chất vụ việc cũng sẽ thay đổi.
"Gọi đi", cảnh sát kia hơi do dự một lát, sau đó đồng ý cho anh gọi.
Tất nhiên người mà anh gọi chính là Từ Hồng Nho, trong cái thành phố Vân Hải này, anh chỉ biết một mình ông ta, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con gái ông ta nữa.
Sau khi tắt máy, Trần Triệu Dương nói: "Đi thôi".
Dứt lời, Trần Triệu Dương giao Từ Tịnh Nhã cho Hầu Quân ở bên cạnh. Anh tin răng với thân phận của Từ Tịnh Nhã, Hầu Quân sẽ không dám làm gì cô †a, ngược lại còn phải chăm sóc cô ta thật tốt.
Huống chỉ, có lẽ chỉ một lát nữa là Từ Hồng Nho sẽ tới ngay.