Tuy rằng Phùng Tuấn Khải không biết đọc khẩu hình, nhưng hắn ta nhận ra rằng Trần Triệu Dương đang nói chuyện với mình, khiến hắn ta rùng mình.
Đúng lúc này, cảnh sát thực tập kia phát tín hiệu cho hai cảnh sát trong phòng tra khảo.
"Thằng kia, đây là thông tin lời khai, ký tên rồi ấn dấu vân tay vào", hai cảnh sát thực tập kia lấy một bản ghi chép lời khai ra đặt trước mặt Trần Triệu Dương.
"Lời khai? Tôi còn chưa nói gì thì lấy đâu ra lời khai?", Trần Triệu Dương lập tức sinh lòng nghi ngờ, anh mở bản ghi chép lời khai ấy ra. Nhìn thấy tội danh ghi trong đó, sắc mặt của anh trở nên khó coi.
Anh không ngờ là hai tên cảnh sát thực tập này lại quá đáng như thế, gán ghép cho anh rất nhiều tội, nếu anh mà ký tên và ấn dấu vân tay thì đừng mơ thoát tội.
"Chính cậu nói mà bây giờ quên hết rồi sao? Ký tên mau lên, ký xong là bọn tôi còn phải tan ca nữa", hai cảnh sát thực tập kia mất kiên nhẫn.
"Ký xong là tôi sẽ được đi à?"
"Đương nhiên rồi, ký đi mau lên", nghe vậy, hai người kia mừng khấp khởi, lập tức gật đầu ngay.
"Được, vậy thì tôi sẽ tin các anh", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa cầm bút lên ký tên mình vào, còn về việc ấn dấu vân tay, anh có cách của riêng mình.
Thấy Trần Triệu Dương ký tên và ấn dấu vân tay, tên Phùng Tuấn Khải đang hoảng sợ lập tức vui vẻ ra mặt.
"Tôi đi được chưa?", làm xong tất cả, Trần Triệu Dương hỏi.
"Ha ha... Đi á? Mày muốn đi đâu?", nghe thấy câu hỏi của Trần Triệu Dương, hai tên cảnh sát thực tập lập tức cười ha ha.
"Vừa rồi các anh đã nói rồi mà, tôi ký tên thì sẽ được đï", Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt khó hiểu.
"Đúng là một thằng ngu, mày ký vào bản ghi chép ấy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tội của mày, vậy nên mày cứ chờ ngồi tù mục xương đi", tên cảnh sát thực tập đang cầm bản ghi chép cười ha ha.
"Lại thêm một thành tích rồi, nếu làm cẩn thận thì chưa biết chừng lần này sẽ được chuyển sang chính thức ấy chứ", hai người kia liếc nhìn nhau rồi nhỏ giọng thì thầm.
"Ồ, vậy sao? Chi bằng anh xem thử chữ ký tôi vừa ký đi". Trần Triêu Dương nhếch môi cười khẩy.
"Cái gì?", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai cảnh sát thực tập mở bản ghi chép lời khai ra. Nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt của cả hai trở nên khó coi tột độ.
Bởi vì trên bản ghi chép lời khai ấy có ba chữ "tao đùa thôi", nếu không thèm nhìn mà mang nộp bản ghi chép này lên trên thì e là sế to chuyện mất.
Còn về dấu vân tay, cho dù nó là dấu vân tay thật mà chữ ký không đúng thì cũng không có hiệu lực pháp luật.
Cũng có nghĩa là bọn họ bị một tên phạm nhân chơi một vố.
Đối với bất cứ một cảnh sát nào, đây đều là một sự sỉ nhục. Tuy rằng bọn họ chỉ là hai cảnh sát thực tập, nhưng cả hai đều tự cho mình là cảnh sát rồi.
Lúc này, hai cảnh sát thực tập ấy nổi trận lôi đình, rút gậy điện bên hông ra, vụt về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương lập tức giang rộng hai tay ra, dây xích đang trói anh bị kéo đứt, đồng thời chiếc còng tay bằng thép cũng đứt đôi, chẳng khác nào một tờ giấy.
"Chuyện này..."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai cảnh sát thực tập trố mắt ra, cây gây điện đã giơ lên rồi mà không biết có nên vụt xuống hay không.
"Lần sau muốn vu khống người khác thì nhớ phải dùng não đấy", Trần Triệu Dương thản nhiên cầm lấy hai chiếc gậy điện trong tay họ, sau đó ném chúng đi, làm chiếc camera rơi vỡ tan tành.
Trần Triệu Dương đi tới trước tấm kính, khởi động mắt xuyên thấu, nói với Phùng Tuấn Khải trong đó: "Mấy thứ mày chơi phèn quá, toàn là những thứ mà trước kia tao chơi chán rồi thôi. Lần sau mà muốn hại tao thì nhất định phải khiến tao không thể phản kháng nổi, nếu không thì kẻ gặp xui xẻo nhất định sẽ là mày".
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa đấm mạnh vào tấm kính. Vốn dĩ tấm kính ấy cũng chẳng cứng cáp gì, Trần Triệu Dương đấm một cú là cả tấm kính vỡ tan ra thành vô số mảnh vụn.
Phùng Tuấn Khải đang ngồi ngay trước tấm kính, thế là hắn ta bị mảnh thủy tinh quẹt vào mặt. Tên cảnh sát thực tập kia thì nhanh chóng núp xuống dưới mặt bàn, nhưng người hắn ta vẫn bị mảnh thủy tinh rạch ra mấy vết.