Lúc này, hai mắt Phùng Tuấn Khải giật giật, hẳn ta quen ỷ vào gia thế của mình mà ngông cưồng ngang ngược khắp. nơi, giờ trông thấy sự uy phong lãm liệt của cảnh sát thì co rúm lại.
“Cục trưởng Hoàng, cậu Phùng đây cũng không nắm rõ mọi chuyện nên mới tố cáo, chỉ là hiểu lầm thôi”, Trần Triệu Dương không muốn để Phùng Tuấn Khải rơi vào tay hội cảnh sát đầy lòng chính nghĩa này, nếu không mọi chuyện có thể đổi chiều thành hại khổ Hoàng Hữu Đức. Dù sao nhà họ Phùng cũng không dễ dây vào.
“Ừm, đi thôi", Hoàng Hữu Đức không phải kẻ ngốc, mặc dù ông ta biết chắc giữa hai người này có vấn đề gì đó nhưng nếu người ta đã không có ý để cảnh sát nhúng tay. vào thì ông ta cũng đành chịu.
Suy cho cùng, dân không báo thì quan không tra, mấy chuyện một bên ra tay, một bên chịu trận như này, cho dù có là cảnh sát cũng chẳng quản nối.
Mặc dù Phùng Tuấn Khải không biết Trần Triệu Dương có ý đồ gì nhưng hẳn ta không muốn rơi vào tay cục trưởng của cục cảnh sát này, đã được ra ngoài thì cứ đi ra rồi tính tiếp.
Sau đó, Trần Triệu Dương cảm ơn Hoàng Hữu Đức một tiếng rồi mới đưa Phùng Tuấn Khải và Từ Hồng Nho ra khỏi đồn.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát và đến một nơi vắng vẻ, Trần Triệu Dương nói Từ Hồng Nho dừng xe, sau đó quẳng Phùng Tuấn Khải ra xa xe.
Phùng Tuấn Khải cố gắng mở miệng hít thở, sau đó hắn bỗng tỉnh táo nhiều hơn.
Hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải buộc phải tìm người trong gia tộc tới cứu.
Trước mắt, hắn ta nên tém lại thì hơn, nếu không thì bản thân phải chịu thiệt rồi.
“Trần gia, tôi xin cậu, cậu tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, tôi đúng là có mắt không tròng mới động tới cậu. Cậu mở lòng từ bị, cứ coi như tôi là cái rằm mà đánh là được rồi”, Phùng Tuấn Khải tỏ ra đáng thương vô cùng, nói với Trân Triệu Dương.
Trần Triệu Dương cũng vô cùng bất ngờ, Phùng Tuấn Khải trông ra bộ dạng cậu ấm nhà giàu nhưng lại đổi vai nhanh thế.
“Bỏ qua cho mày? Được thôi, không thành vấn đề. Có điều mày làm mất quá nhiều thời gian của tao, chúng ta có nên bàn chuyện bồi thường không nhỉ?”, Trần Triệu Dương mỉm cười, nhìn Phùng Tuấn Khải.
“Được, Trần gia, cậu nói đi, cậu cần bao nhiêu tiền?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Phùng Tuấn Khải gật đầu như bổ củi.
“Sáng hôm nay, gia chủ nhà họ Phòng là Phòng Vĩnh Tín cũng làm lỡ thời gian của tao, ông ta bồi thường cho tao bao nhiêu thì mày bồi thường cho tao bấy nhiêu, thế nào?”
Trong lòng Phùng Tuấn Khải đã có chút không cam tâm, vừa nghe thấy Trần Triệu Dương nhắc đến nhà họ. Phòng, lòng hẳn ta run lên cầm cập.
Tên ranh này lợi hại đến vậy sao, đến nhà họ Phòng cũng không phải đối thủ của hän. Nếu đúng là như vậy thì sao hắn thực hiện được giấc mộng báo thù của mình.
“Không biết là bao nhiêu tiền vậy?", Phùng Tuấn Khải hỏi đầy nghỉ hoặc.
Suy cho cùng, tên ranh này vơ vét tài sản của gia chủ nhà họ Phòng, còn hắn ta chỉ là cậu ấm nhà họ Phùng, hai bên không cùng đẳng cấp.
“Không nhiều, chỉ khoảng một tỷ thôi”, Trần Triệu Dương cười nói.
Dù sao anh cũng chẳng dại gì mà từ chối người mang tiền tới cho mình.
“Cái gì? một tỷ. Sao anh không đi cướp luôn đi?”, nghe. thấy con số này, Phùng Tuấn Khải bỗng giãy đành đạch. Số tiền tiêu vặt một năm của hẳn ta cũng mới chỉ có vài chục. triệu, bây giờ còn muốn hẳn ta bồi thường một tỷ, thế chẳng khác nào lấy mạng hắn ta.
“Đi cướp đâu sướng như này chứ. Nào, gọi điện đi”, Trần Triệu Dương đưa số thẻ trong điện thoại của mình cho Phùng Tuấn Khải rồi nói.
Còn chiếc điện thoại bị tịch thu đương nhiên được trả lại.