Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 460



Những người khác sau khi nghe những lời Phùng Hòa Vĩ nói thì đều tỏ vẻ chế giễu.

Những thành viên khác của nhà họ Phùng lại không cảm thấy có gì không ổn, ai cũng hung dữ nhìn Trần Triệu Dương.

Đã nói là để các người thắng rồi mà còn không chịu bỏ qua, đúng là không biết tốt xấu gì cả!

Đối với những người này mà nói, họ chủ động nhận thua thì đó là ban ơn cho người khác, không ngờ lại bị phản bác dữ dội như vậy.

“Vậy cậu muốn như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ kìm nén lửa giận trong lòng, nghiến răng hỏi.

“Đương nhiên là làm xong những chuyện chưa hoàn thành, ví dụ như, giết ông ta!”, ánh mắt của Trần Triệu Dương lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát khí, lộ ra suy nghĩ của anh.

“Cái gì?”

Người nhà họ Phùng nghe những lời của Trần Triệu Dương, ai cũng giật nảy mình, giữa thanh thiên bạch nhật, tên Trần Triệu Dương này lại muốn giết người.

Còn sắc mặt người nhà họ Từ đều biến đổi, mặc dù là trận chiến đẫm máu giữa các gia tộc, nhưng đều diễn ra trong bóng tối, ai dám giết người trắng trợn chứ?

Đương nhiên Phùng Dương nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, chỉ là bây giờ không biết ông †a gãy bao nhiêu xương trên người, muốn giấy dụa cũng không cử động được.

Phùng Dương cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người Trần Triệu Dương, ông ta biết, tên Trần Triệu Dương này thật sự dám giết người.

Hơn nữa, sát ý trên người Trần Triệu Dương nồng đậm như vậy, chắc chắn không phải giết người lần đầu tiên.

Nhưng Trần Triệu Dương không quan tâm đám người này nghĩ như thế nào, anh bước lên xe nhanh như chớp, đánh mạnh lên đan điền của Phùng Dương, trực tiếp giãm nát đan điền của ông ta.

Phùng Dương cảm nhận được đan điền của mình bị vỡ nát, trong lòng ông ta liền cảm thấy nguội lạnh như tro tàn.

Lúc này, trong lòng ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lần này ông ta lại đến đây, chỉ vì tên công tử bột Phùng Tuấn Khải này, cùng nhập bọn với họ.

Đan điền bị vỡ vụn thì dù các vết thương trên người có được chữa khỏi, sau này cũng trở thành một kẻ vô dụng không thể tu luyện được, ông ta biết, mình xong rồi!

Phùng Hòa Vĩ đột nhiên phát điên, Phùng Dương là một kiện tướng đắc lực trong nhà họ Phùng, nếu tản ra đánh thật sự, sức chiến đấu có thể so với thiên tiên đại thành, thuộc về nhóm người có sức chiến đấu cao trong nhà họ Phùng, nhưng bây giờ lại bị Trần Triệu Dương phế đi đan điền, trở thành một kẻ vô dụng.

“Trần Triệu Dương, mày còn dám đánh tàn phế người nhà họ Phùng bọn tao, mày muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng sao?”, Phùng Hòa Vĩ rống lên, hai mắt đỏ lừ, ánh mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn đầy phãn nộ và thù hăn.

“Hả? Trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng? Xin lỗi, từ lúc các người đến đây, nói rõ lập trường giữa hai chúng ta, tôi nhớ, vừa rồi hình như ông đã nói, muốn đánh gấy tay chân của tôi, cắt lưỡi của tôi, đúng không?”, trên gương mặt lạnh lẽo của Trần Triệu Dương nở nụ cười.

“Cậu Trần, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chuyện lần này là do chúng tôi sai trước, có điều kiện gì cậu cứ đưa ra đi”, Phùng Hòa Vĩ miễn cưỡng nở nụ cười, dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Trần Triệu Dương. 

“Ồ? Ý của ông là, nhà họ Phùng các người đồng ý hòa giải? Chỉ là không biết người nhà họ Phùng các người có điều kiện gì?”, Trần Triệu Dương dừng bước chân, trên mặt xuất hiện nụ cười trào phúng.

“Để bày tỏ lời xin lỗi của nhà họ Phùng, chúng tôi sẵn sàng đưa ra hai tỷ, coi như lòng thành của chúng tôi để giảng hòa, không biết ý của cậu Trần như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói.

“Ông Phùng, dù gì nhà họ Phùng các người cũng là võ đạo thế gia, chẳng lẽ không biết, tiền bạc đối với người nhà võ mà nói, cùng lắm chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không phải là thứ cần thiết sao?”, Trần Triệu Dương không từ chối, nhưng rõ ràng anh không chỉ ham muốn như vậy.

Lồng ngực của Phùng Hòa Vĩ không ngừng phập phồng, thể hiện sự tức giận trong lòng ông ta, nhưng tình thế cấp bách, dù thế lực của nhà họ Phùng có mạnh hơn thì lúc này cũng gặp bất lợi.

“Đương nhiên, chúng tôi biết cậu Trần coi tiền như cỏ rác, ngoại trừ hai tỷ, chúng tôi sẵn sàng đền bù thêm năm cây dược liệu trên năm trăm năm tuổi, không biết ý cậu Trần thế nào”, khi nói ra những lời này, Phùng Hòa Vĩ gần như nghiến răng nghiến lợi, những lời này đều bật ra từ kẽ răng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.