Hiển nhiên lão ta biết mình không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, vậy nên mới chạy trốn, nếu không thì hôm nay lão ta sẽ phải viết di chúc ở đây mấy.
"Lũ rác rưởi, cút đi!", đôi mắt của Trần Triệu Dương trở nên lạnh lẽo, anh nhanh chân đá ra, sáu người kia vừa lao tới là đã bị Trần Triệu Dương đá bay ra ngoài.
Xong xuôi, anh chẳng hề để ý tới sáu tên đó. Chính anh biết mình đã "nặng chân" thế nào, sáu tên này đã bị thương nặng lắm rồi, không thể đứng dậy ngay được.
Kế đó, Trần Triệu Dương đuổi theo lão Du và Vân Phụng Thiên, một người đuổi hai người chạy, chẳng mấy chốc là cả ba đã biến mất khỏi tầm mắt của người nhà họ Dương.
Chứng kiến diễn biến câu chuyện, Dương Đức Trung muốn khóc luôn rồi.
Vốn ông ta tưởng là mình có thể dựa dẫm vào Kỳ Môn Sơn, nhưng bây giờ thì hết thật rồi.
Sáu người của Kỳ Môn Sơn đã bị đánh gục, cậu chủ Vân và lão Du đó thì không biết có chạy thoát được không, nếu không chạy thoát thì với sự tàn nhẫn của Trần Triệu Dương, e là hai người đó cũng tiêu đời ấy chứ!
Cho dù nhà họ Dương không tham dự vào, nhưng mọi chuyện lại xảy ra ở nhà họ Dương, sợ rằng bọn họ cũng sẽ bị Kỳ Môn Sơn tấn công.
Hiện giờ, ông ta chỉ hi vọng là Trần Triệu Dương không đuổi kịp hai người kia, nhưng tốc độ của anh anh nhanh hơn lão Du nhiều, hi vọng ấy thực sự rất nhỏ bé.
Trong lúc người nhà họ Dương cảm thấy thấp thỏm, Trần Triệu Dương đang dần rút ngắn khoảng cách với hai người kia.
Vốn dĩ thực lực của Trần Triệu Dương đã cao. hơn lão Du rồi, lão ta còn phải dẫn theo một người nữa chạy trốn, vậy nên càng khó khăn hơn.
"Chạy đi, các người chạy đi chứ!", một lát sau, Trần Triệu Dương chặn đường Vân Phụng Thiên và lão Du, nhìn bọn họ với vẻ mặt trêu ngươi.
"Cậu Trần, hận thù giữa chúng ta đâu lớn đến thế, huống chỉ chúng tôi đã bồi thường rồi, chỉ bằng xí xóa tại đây đi, cậu thấy thế nào?", thấy Trần Triệu Dương chặn đường, lão Du thầm kêu khổ.
Lão ta không khỏi oán trách cậu chủ của mình, nếu không có tên ngu ngốc ấy thì lão ta đã chẳng ra tay, mà đưa hắn đi từ lâu rồi.
"Bồi thường là vì chuyện lúc trước, nhưng sau đó ông lại ra tay với tôi, nếu thực lực của tôi không đủ mạnh thì bây giờ đã bị bắt rồi, đến lúc đó các người có chịu tha cho tôi không?”
Nghe thấy câu nói không biết xấu hổ của lão Du, Trần Triệu Dương cợt nhả nói.
Khuôn mặt già nua của lão Du đỏ bừng lên. Nếu tình thế đảo ngược thì với tính cách của cậu chủ, e rằng Trần Triệu Dương muốn chết cũng chẳng được, tra tấn anh đến biến dạng cũng không giết anh.
Trần Triệu Dương không để lão Du có cơ hội nói gì nữa, anh bước lên trước, đánh một chưởng vào đầu lão ta.
Lão Du muốn phản kháng, nhưng cuộc chiến vừa rồi đã khiến chân khí trong cơ thể lão ta hao hụt nghiêm trọng, chỉ miễn cưỡng đỡ được chưởng ấy của Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa, đối phó với loại người này là phải nhanh gọn dứt khoát.
Anh tung ra một cú dá, tốc độ nhanh đến mức lão Du chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trần Triệu Dương đá vào đan điền rồi.
xì.
Đan điền của lão Du lập tức vỡ tan, chân khí trong cơ thể xì ra như một quả bóng bay bị thủng.
"Mày... Mày dám phá hủy đan điền của tao!", sắc mặt của lão Du trở nên tái nhợt, lão ta không ngờ là Trần Triệu Dương lại ác như thế, trực tiếp phá hủy đan điền của lão ta.
Đối với một võ giả, việc bị vỡ đan điền còn đáng sợ hơn cả cái chết.
"Ông phải nghĩ tới hậu quả này ngay từ khi ra tay với tôi mới phải, tôi không giết ông đã là một ân huệ rồi", Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, anh chẳng hề cảm thấy thương hại lão già này chút nào.
"Đến lượt mày rồi, cậu chủ Vân!”, tiếp đó, Trần Triệu Dương nhìn về phía Vân Phụng Thiên, anh cười lạnh nói.
"Mày... Mày không được giết tao, bố tao lợi hại lắm đó, mày giết tao thì sẽ chọc giận bố tao, đến lúc đó mày có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được", Vân Phụng Thiên run lẩy bẩy, hẳn đang sợ khiếp vía rồi.
Chú Du đã bị Trần Triệu Dương phá hủy đan điền, không thể bảo vệ hắn được nữa, giờ đây hắn chẳng thể dựa dẫm vào ai được.
Hắn chỉ là một thằng vô dụng, suốt ngày ăn chơi rồi ngồi chờ chết, bình thường trêu đùa các sư muội, rượu chè gái gú đã làm kiệt quệ sức khỏe của hắn, tu luyện thì mới tới hậu thiên, bảo hắn là một thẳng vô dụng cũng không quá.
"Bố ơi, bố mau tới cứu con đi, có kẻ muốn giết con", vừa nói, Vân Phụng Thiên vừa nhanh tay gọi điện cho bố mình, sau đó gào khóc vào trong điện thoại.