Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 500



Một số người vừa đến sau khi nghe xong những lời này thì lập tức chỉ trỏ vào bố con Dương Đức Trung. Dù sao bị con gái nói cắt đứt quan hệ bố con, quả thật như một cái tát vào mặt.

Mọi người lập tức dừng lại và xem kịch.

“Đứa con gái bất hiếu này, đừng gây chuyện mất mặt ở đây, mau qua đây cho bố”, Dương Đức Trung cảm nhận được ánh mắt xung quanh thì đột nhiên tái mặt.

“Dương Đức Trung, nếu ông còn lộn xộn, ông có tin tôi ném ông ra ngoài không?”, Trần Triệu Dương lập tức đứng ra và lạnh lùng nhìn Dương Đức Trung.

“Trần Triệu Dương, cậu đừng ngạo mạn, chờ tới lúc quyết đấu thì cậu sẽ biết. Dựa vào trình độ của cậu, có thể so với đại trưởng lão nhà họ Phòng sao?”, Dương Đức Trung lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Không phải còn chưa tới lúc quyết đấu sao, hay là tôi làm nóng người trước đã?”, Trần Triệu Dương nhìn Dương Đức Trung với ánh mắt đe doa.

“Hừ, thô lỗ”, Dương Đức Trung đột nhiên thấy hoảng sợ, nói ra hai chữ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn con gái mình rồi đưa người họ Dương đi vào nhà họ Phòng. 

Những người xung quanh sau khi nghe thấy thì nháo nhào cả lên.

Họ không ngờ người quyết đấu lại là một chàng thanh niên. Điều này khiến ánh mắt họ nhìn Trần Triệu Dương thay đổi, chuyển sang nghỉ ngờ.

Một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi đầu, lại có vẻ ngoài giống thư sinh sao có thể là đối thủ của đại trưởng lão nhà họ Phòng.

Điều khiến Trần Triệu Dương bất ngờ chính là Từ Hồng Nho rõ ràng biết tình hình bây giờ không có lợi cho anh, ngược lại còn bước đến.

“Cậu Trần, sao cậu lại đồng ý quyết đấu với Phòng Nguyên Vũ, thực lực của ông ta vô cùng mạnh, nhắm không được thì đi khỏi đây đi, từ bỏ trận đấu này đi”.

Từ Hồng Nho hơi lo lắng nói với Trần Triệu Dương.

Ông ta đúng là ngưỡng mộ Trần Triệu Dương. Ở cái tuổi trẻ như anh mà đã đạt được mức này thì nếu cho anh thêm thời gian, chắc là sẽ còn lợi hại hơn cả Phòng Nguyên Vũ.

Xem ra bây giờ anh thi đấu với Phòng Nguyên Vũ thì quả thật không phải hành động sáng suốt. 

“Gia chủ Từ, ông không cần khuyên. Tôi là một võ giả. Nếu ngay cả dũng khí đứng ra thi đấu cũng không có, vậy thì tâm trạng của tôi chắc sẽ bị ảnh hưởng. Sau này muốn tồn tại cũng khó”, Trần Triệu Dương dĩ nhiên nhìn ra Từ Hồng Nho thật lòng khuyên mình.

Nhưng anh cũng không mù quáng mà đồng ý.

Huống hồ, với thực lực hiện tại của anh, cho dù thật sự đánh không lại, bản lĩnh bỏ chạy vẫn có.

“Cho nên, cuộc chiến này tôi nhất định sẽ không lùi bước”, Trần Triệu Dương bèn đi vào nhà họ Phòng.

Còn người nhà họ Phòng dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này, họ cũng sợ Trần Triệu Dương đột nhiên bỏ đi thì cuộc quyết đấu hôm nay mất đi mục đích ban đầu.

Cho nên, sau khi Trần Triệu Dương đi vào nhà họ Phòng, bọn họ lập tức chạy ra dẫn đường.

“Nhã Nhi, con đi theo chúng ta đi”, Từ Hồng Nho lắc đầu. Ông ta không ngờ Trần Triệu Dương lại manh động như vậy.

Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, lẽ nào không biết không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước sao? 

“Dạ được”, nghe lời bố mình, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Cô ta biết, không thể khiến Trần Triệu Dương phân tâm. Cho nên đi với bố cũng là lựa chọn tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.