“Ông nhiều lời quá đi mất, đúng thật là sau khi người ta già đi sẽ thích căn nhăn mà”, Trần Triệu Dương ngoáy ngoáy tai rồi tỏ ra bộ dạng ghét bỏ.
“Ký vào cam kết sinh tử này đi, sau khi bước lên võ đài thì mặc kệ sống chết”, ngay khi Trần Triệu Dương vừa bước lên thì một người trọng tài bước đến, cầm trên tay một tờ giấy rồi chuyển qua cho anh.
Trần Triệu Dương nhìn một cái, rồi ký tên mình lên cam kết sinh tử đó.
Bên còn lại là Phòng Nguyên Vũ cũng đang lăn tay.
“Ông già thối, dấu vân tay này chính là bùa đòi mạng của ông”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Phòng Nguyên Vũ rồi nói một cách khiêu khích.
“Tên súc vật, đừng có ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa, mau qua đây để nhận cái chết đi”, Phòng Nguyên Vũ nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức chỉ vào Trần Triệu Dương mắng.
“Ông già thối, nếu ông muốn thì để tôi tiễn ông về với tổ tiên", Trần Triệu Dương nói, rồi thân người anh lóe lên một cái, lập tức lao lên võ đài, đứng đối diện với Phòng Nguyên Vũ.
“Chết đi”, Phòng Nguyên Vũ khit mũi, lập tức năm chặt hai tay, sức mạnh kinh hoàng quét qua, thân hình già nua của ông ta nhảy dựng lên, giáng một nắm đấm từ trên trời rơi xuống với sức mạnh kinh người, hung hăng đập vào đầu Trần Triệu Dương.
“Cút ral”
Trần Triệu Dương hét lên một tiếng rồi đạp chân nhảy lên cao, cũng giáng một đòn như vậy xuống.
Nháy mắt, nắm đấm của hai người đã đụng vào. nhau.
Oàng...
Một luồng không khí đáng sợ ào ra, chỉ nhìn thấy một bóng người bay ra, nhào lộn trong không trung trong vài vòng rồi mới dừng lại. Sau khi dừng lại rồi thì vẫn lùi lại 5-6 mét nữa rồi mới ngừng hẳn.
Mọi người mở to mắt nhìn kỹ mới thấy được. người kia chính là Phòng Nguyên Vũ, điều này khiến bọn họ biến sắc.
Họ không ngờ đến, người bị đánh bay ra ngoài thế mà lại là Phòng Nguyên Vũ, phải biết rằng khi nãy lúc ông ta rơi từ trên trời xuống cũng kéo theo một nguồn lực vô cùng áp bức, người như thế này mà bị đánh bay ra ngoài thì thực lực của Trần Triệu Dương khủng khiếp đến dường nào chứ.
Tâm mắt của đám đông ở đây đều đổ dồn vào Trần Triệu Dương, mới phát hiện ra chỗ anh vừa đứng khi nãy đã xuất hiện một cái hố lớn, Hắc. Thạch cực kì cứng rắn cũng bị vỡ tan tành.
Trần Triệu Dương đứng trong cái hố đấy, nhìn qua có hơi nhếch nhác vì quần áo trên người bị luồng khí lực vừa rồi xé nát tan tành.
“Cái đệt, tính nhầm để cho ông già thối kia được lợi rồi”, Trần Triệu Dương nhìn lướt qua quần áo của mình rồi nói một cách tức giận.
Một chưởng vừa rồi, nếu mà đánh một cách công bằng thì anh chắc chăn sẽ không bị nhếch nhác như thế này.
Nhưng mà, Phòng Nguyên Vũ rơi từ trên trời xuống thì chắc chăn sẽ chiếm được lợi thế, nếu không quần áo anh cũng không bị xé nát ra như vậy.
“Trần Triệu Dương...", nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trần Triệu Dương đứng trong hố như thế thì Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã lập tức hét lên một cách ngạc nhiên rồi lập tức lao đến.
“Hai người ngồi xuống cho tôi, đây là quyết đấu, nếu các người mà xông vào thì không những không giúp được gì mà còn giúp cho người nhà họ Phòng có cớ, đến lúc đó nhà họ chắc chắn sẽ mượn cớ đó để tấn công Trần Triệu Dương”, Từ Hồng Nho giữ hai người lại rồi khuyên.