Tốc độ xử lý của Nam Cung Minh Đức có thể nói là nhanh gọn và dứt khoát.
Chỉ có điều kết quả ấy khiến người ta cảm thấy khó tin.
Theo lý mà nói, Vạn Quế Chỉ và La Lương Bình đã làm việc trong công ty nhiều năm như thế, không góp công thì cũng góp sức, Nam Cung Minh Đức sẽ chẳng vì một bảo vệ quèn mà làm gì bọn họ.
Cách tốt nhất là xử lý đám Trần Triệu Dương mới đúng. Nhưng kết quả lại khiến người ta phải trợn trừng mắt.
Đúng lúc này, một nhóm cảnh sát tách đám đông ra hỏi: "Ai đã báo cảnh sát và nói răng có người quấy rối tình dục?"
Nhìn thấy cảnh sát tới, Nam Cung Yến nói ngay: "Tôi là người đã báo cảnh sát, bắt bọn họ là được. Ông ta lạm dụng chức quyền sàm sỡ cấp dưới, chúng tôi còn có cả chứng cứ".
"Nam Cung Yến, con đĩ này!", nghe vậy, La Lương Bình tức tối mảng chửi, đồng thời lão ta còn xông tới định công kích Nam Cung Yến.
Cảnh sát nhanh tay bät lấy La Lương Bình. "Bắt ông ta về trước đã", cảnh sát trưởng ra lệnh.
La Lương Bình muốn phản kháng, nhưng cánh sát lợi hại hơn lão ta nhiều, giữ chặt rồi lôi lão ta đi.
"Nam Cung Minh Đức, Nam Cung Yến, hai kẻ vô lương tâm. Các người dám đối xử với bọn tôi như thết Tôi... Tôi sẽ không để yên cho các người".
Thấy vậy, Vạn Quế Chi kích động gào lên: "Bà đây ở công ty bao năm như thế, không góp công thì cũng sóp sức, vậy mà các người lại đối xử với bọn tôi như vậy".
"Chính bởi vì nể tình bà không góp công thì cũng góp sức, vậy nên tôi mới không báo cánh sát bắt bà", Nam Cung Yến lạnh lùng nói.
"Bà liều mạng với mày". Vạn Quế Chỉ gào thét xông về phía Nam Cung Yến.
Nam Cung Minh Đức chặn lại rồi đẩy bà ta ra, Vạn Quế Chi ngã lăn xuống mặt đất.
"Gọi bảo vệ đuổi bà ta ra ngoà Nam Cung Minh Đức trầm giọng nói.
Ông vừa ra lệnh là bảo vệ lập tức có mặt. Thấy người bị đuổi là Vạn Quế Chi, ai nấy đều tích cực, trực tiếp khiêng bà ta lên rồi quăng ra ngoài.
Đợi đến khi Vạn Quế Chỉ bị đuổi đi, Nam Cung Minh Đức. nói với những người có mặt ở đây: "Bây giờ không còn chuyện gì nữa rồi, mọi người làm việc tiếp đi. Tôi xin hứa với mọi người là sau này trong công ty sẽ không còn loại người như vậy nữa".
Nam Cung Minh Đức trấn an nhân viên rồi dẫn Nam Cung Yến đi khỏi đó.
"Bố, chúng ta làm vậy liệu có ác quá không?" Nam Cung Yến đi theo sau Nam Cung Minh Đức, cô hỏi.
"Ác sao?", Nam Cung Minh Đức cười nói: "Chẳng phải con cũng sai người báo cảnh sát luôn đấy thôi! Phải rồi, bố làm thế là vì con rể của bố, thế còn con thì là vì điều gì? Chẳng lẽ cũng vì cậu ấy sao? Ha ha, xem ra anh hùng cứu mỹ nhân cũng có tác dụng đấy nhỉ!"
"Con vì công ty thôi! Liên quan gì tới anh ta!", Nam Cung "Yến cần răng nói: "Nếu lần này anh ta làm sai, con tuyệt đối sẽ không bao che cho anh ta. Hơn nữa lần này cách xử lý của anh ta cũng không ổn, con phải đuổi việc anh ta!"
Dứt lời, Nam Cung Yến xoay người đi khỏi đó.
Thấy cô như vậy, Nam Cung Minh Đức mỉm cười nói: "Xem ra vẫn phải để bố ra tay rồi".
Chuyện Vạn Quế Chỉ và La Lương Bình bị xử lý nhanh chóng lan ra khắp công ty.
Chẳng bao lâu sau kết quả xử lý cũng được công bố.
Công ty sẽ truy cứu trách nhiệm của Vạn Quế Chỉ và La Lương Bình.
Hồ Tiểu Nhạc không sao. Trần Triệu Dương bị đuổi việc.
Lúc nhận được tin này, người trong phòng bảo vệ đều không phục.
"Sao lại đuổi việc anh Dương, anh ấy là anh hùng của công ty chúng ta cơ mà”.
"Đúng thế, bây giờ người trên diễn đàn đều ủng hộ anh ấy".
"Cho dù muốn đuổi thì cũng phải đuổi tôi chứ! Để tôi đi nói với cấp trên!"
Hồ Đại Quân kích động nói.
"Em đi với anh".
Hồ Tiểu Nhạc nói.
"Hai người ngồi xuống cho tôi".
Trần Triệu Dương ấn bọn họ xuống.
Dương Lệ cũng nói: "Hai người đừng gây chuyện nữa. Công ty không truy cứu mà sắp xếp như vậy là độ lượng lắm rồi. Hai người mà đi làm ầm lên thì cũng chẳng hay ho gì đâu". "Đội trưởng Dương nói đúng rồi đấy".
Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói: "Hồ Đại Quân, bây giờ cậu mà làm như thế, đến lúc đó công ty đổi ý không đuổi tôi nữa, ngày nào đội trưởng Dương cũng phải nhìn thấy tôi thì sẽ rất phiền muộn. Khi ấy cậu tha hồ mà "hưởng thụ!"
"Hừ, Trần Triệu Dương, cậu nghĩ tôi thế đấy hả?", Dương Lệ nghiến răng nói: "Đúng là tôi muốn đuổi đi từ lâu rồi, nhưng lần này cậu làm đúng, tôi ủng hộ cậu. Chỉ có điều theo tôi thấy thì đây là kêt quả tốt nhất rồi, hơn nữa... hơn nữa..."
"Hơn nữa gì hả?"
Thấy Dương Lệ có vẻ khá sốt sảng, Trần Triệu Dương lại hỏi.
Dương Lệ không nói gì nữa, nhưng trong lòng cô lại đang lẩm bẩm rằngTrần Triệu Dương phải làm gì đó lớn lao hơn, không nên ở đây làm một bảo vệ quèn.
"Ha ha, xem ra đội trưởng Dương yêu tôi mất rồi".
Trần Triệu Dương cười ha ha nói: "Không nỡ để tôi đi, rồi
lại ngại nói ra".
"Cút đi", Dương Lệ đỏ mặt quát.
"Trần Triệu Dương ở đây đúng không?”
Đúng lúc này, có người mở của phòng bảo vệ ra. Ninh Tĩnh xuất hiện trước cửa.
“Thư ký Ninh..."
Thấy Ninh Tĩnh đến, mọi người yên tĩnh lại rồi chào hỏi cô ta.
"Thư ký Ninh, cô đang cười nhạo tôi đấy à? Tôi bị đuổi việc rồi mà", Trần Triệu Dương cười nói.
"Đúng là anh đã bị đuổi rồi, nhưng tôi mới nhận được kết quả xử lý mới nhất", Ninh Tĩnh cười nói.
"Còn có cả kết quả xử lý mới nhất nữa hả?" "Có phải công ty không đuổi việc anh Dương nữa không?"
"Thế thì hay quá”.
Nhóm bảo vệ đua nhau nói.
"Đuổi là cái chắc rồi", Ninh Tĩnh cười nói: "Nhưng chủ tịch đã quyết định để Trần Triệu Dương làm trợ lý của tổng giám đốc Nam Cung, chúc mừng anh".
"Làm trợ lý tổng giám đốc, thế thì là thăng chức rồi".
"Ngày nào cũng được đi theo tổng giám đốc xinh đẹp thế này thì vui lắm đây".
"Anh Dương, chúc mừng anh nhé".
Nhóm Hồ Đại Quân nghe thế đều mừng thay cho Trần Triệu Dương.
Thế nhưng Trần Triệu Dương lại thở dài một hơi.
"Trần Triệu Dương, anh không hài lòng với quyết định này. à?", Ninh Tĩnh hỏi.
"Đương nhiên là không hài lòng rồi".
Trần Triệu Dương phiền muộn nói: "Làm bảo vệ mới sướng, ngày nào cũng ở cổng công ty ngắm các người đẹp ra ra vào vào. Làm trợ lý của tổng giám đốc thì suốt ngày phải đối mặt với một cục băng, chán, chán chết mất".
Hơ!
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mọi người không khỏi cạn lời.
Không biết bao nhiêu người đàn ông ước ao được nhìn thấy Nam Cung Yến mỗi ngày, còn Trần Triệu Dương thì lại bày ra cái dáng vẻ như đưa đám thế kia.
Thấy anh như vậy, Ninh Tĩnh khế thở dài. Từ trước tới giờ cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào không có chí tiến thủ như thế, nếu anh có chí tiến thủ hơn thì chưa biết chừng cô ta sẽ cho anh cơ hội tán mình.
"Tôi thà ở đây ngắm đội trưởng Dương hằng ngày còn hơn", Trần Triệu Dương thở dài: "Ít nhất thì body của đội trưởng Dương ngon hơn cục băng kia nhiều".
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa".
Dương Lệ nghiến răng mảng.
Ninh Tĩnh trợn trằng mắt nhìn Trần Triệu Dương: "Tôi xuống đây chỉ để báo cho anh biết thôi, anh có thể nghe theo sắp đặt này hoặc là từ chức".
Dứt lời, Ninh Tĩnh xoay người bỏ đi.
"Các cô như thế là làm khó người ta đấy nhé".
Trần Triệu Dương hô lên.
Nghe câu này của anh, mọi người đều cảm thấy anh đúng là lạ đời.
Người ta cầu còn chẳng có cơ hội như vậy, anh thì cứ như bị tra tấn.