Đêm nay, Trần Triệu Dương không làm gì khác, mà chỉ ngồi thiền điều chỉnh hơi thở của mình trong phòng Nam Cung Yến.
Đối với vấn đề nan giải mà anh đã để lại cho Vân Hạn Lâm, anh tin rằng ông ta khó mà giải quyết được, còn anh cứ việc duy trì trạng thái đỉnh cao của mình là được.
Sáng ngày hôm sau, Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Yến vẫn chưa dậy, bèn làm bữa sáng, sau đó để lại lời nhắn rồi rời đi.
“Bác tài, đi núi Long Đài”, anh để xe của mình lại cho Nam Cung Yến, dù sao ở thành phố Long Hải này, cô cũng không quen thuộc mấy, chắc sẽ có lúc. dùng đến xe.
“Ây da, chàng trai, xem ra cậu cũng biết sự kiện ở núi Long Đài chúng ta. Hôm nay đã là chuyến thứ ba tôi chở khách đến đó rồi. Lúc đầu tôi cũng không hay biết gì, cứ chở nhiều lần thì biết à”.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên rất thích nói chuyện, nghe nói Trần Triệu Dương đi núi Long Đài thì lập tức bắt chuyện tán gẫu.
Trần Triệu Dương cũng có chút tò mò, tại sao lại có nhiều người biết tới cuộc quyết đấu giữa anh và Vân Hạn Lâm đến vậy?
Sau khi nghe tài xế taxi nói, Trần Triệu Dương mới bèn hiểu ra vì sao cuộc quyết đấu ở núi Long Đài lại truyền ra rầm rộ như thế.
Hóa ra là do Vân Hạn Lâm muốn khôi phục danh tiếng cho môn phái của mình, đồng thời cũng muốn phô trương thực lực của Kỳ Môn Sơn bọn họ, cho nên đã thông báo với các võ giả ở khắp nơi.
Vân Hạn Lâm thân là một võ đạo sư tông, có thể nói là những cuộc quyết đấu như thế này rất hiếm khi xảy ra, nên mới có nhiều võ giả đến như vậy.
Hơn nữa, một số doanh nhân lớn ở thành phố Long Hải đương nhiên cũng biết chuyện này qua các tình báo của họ, vì vậy những người đến xem không phải ai cũng là võ giả.
Mặc dù tài xế taxi biết sẽ có một cuộc quyết đấu xảy ra, nhưng ông ta không hề biết rằng người quyết đấu là võ giả, còn nghĩ rằng cuộc quyết đấu này xảy ra là vì phụ nữ.
Núi Long Đài cũng đã đóng chặt các lối ra vào, chỉ có những võ giả hoặc một số nhân vật lớn mới có thể lên núi.
Trước khi đến chân núi Long Đài, taxi đã không được phép lưu thông nên Trần Triệu Dương đành trả tiền và đi bộ lên núi.
“Này, anh cũng đến đây xem trận chiến ở núi Long Đài à?”, ngay khi anh xuống xe chuẩn bị đi lên núi, một giọng nói lanh lảnh truyền vào tai anh.
“Cô đang gọi tôi à?”, Trần Triệu Dương nhìn quanh, phát hiện xung quanh chỉ có mình anh, mà người hỏi chuyện với anh lại là một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, phía sau cô gái là một ông cụ chừng năm mươi mấy tuổi.
Thực lực của ông cụ này không ngờ lại là thiên tiên đại thành khiến anh có chút kinh ngạc, xem ra trận quyết đấu này thật sự đã thu hút rất nhiều võ giả.
Còn cô gái này cũng không tệ, đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, đối với một cô gái mười lăm mười sáu tuổi như thế này có thể nói đã là thiên phú.
“Ngoài anh ra còn có ai ở đây nữa sao? Đương nhiên là tôi gọi anh rồi”, cô gái ngẩng cao đầu bước tới chỗ Trần Triệu Dương nói với vẻ kiêu ngạo.
“Có chuyện gì sao?”, anh bèn hỏi lại.
“Tình Nhi, mau quay lại đây”, nhìn thấy cháu gái chủ động bắt chuyện với một người đàn ông xa lạ, ông cụ nhất thời có chút không vui, dù gì theo ý ông ấy, chuyện này cũng quá bất cẩn rồi.
“Ông nội, không sao đâu. Nhìn anh ấy chỉ là một người bình thường thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu”, cô gái được gọi là Tình Nhi sau khi nghe ông cụ nói vậy, lập tức làm nũng nói.
Ông cụ rất thương cháu gái nên không ngăn cản nữa.
“Vừa rồi tôi hỏi anh, anh còn chưa trả lời”, Tình Nhi chắp tay sau lưng, bước đến cạnh anh, hỏi lại một lần nữa.
“Không phải, tôi tới quyết đấu”, Trần Triệu Dương thành thật nói.