Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 657



Cả đỉnh núi vốn dĩ rất ồn ào, nhưng sau khi thấy Trần Triệu Dương ngồi trên tảng đá lớn đó, tất cả mọi người đều im lặng lại nhìn anh với vẻ mặt không dám tin.

“Mẹ ơi! Người anh em này thật gan dạ, dám ngồi vào vị trí của Bá Vương Lư”.

“Gan dạ sao? Tôi nghĩ là tự tìm đường chết thì có, đồ thần kinh!”

“Tôi không nghĩ là vậy. Nhìn xem, tên này trông không giống một võ giả chút nào, trên người hăn không có chút chân khí dao động nào cả. Hơn nữa, tên này nhìn không nghiêm túc, không có khí chất của một võ giả”.

“Điều đó có nghĩa, anh chàng này là một người bình thường, vốn không biết Bá Vương Lư ghê gớm đến mức nào”.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương đang ngồi trên tảng đá lớn, những người trên đỉnh núi đều bắt đầu bàn tán xôn xao, ai nấy đều nhìn anh như nhìn một người đã chết vậy.

Hai ông cháu nhà họ Lâu đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, có lẽ Lâu Tình Nhi cũng không biết Bá Vương Lư là ai? Nhưng ông cụ họ Lâu thì biết.

“Ông ơi, Bá Vương Lư là gì vậy? Rất lợi hại sao? Nhưng cái tên này cũng quá buồn cười rồi?", Lâu Tình Nhi ngây ngô hỏi.

“Suyt, nhỏ tiếng một chút, Bá Vương Lư vốn là họ Lữ, tên đầy đủ là Lữ Đại Vĩ. Người này rất ngông cuồng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi. Chỉ cần đắc tội phải ông ta, không ai trong số đó sẽ kết thúc tốt đẹp”.

“Sau đó, ông ta được đặt cho biệt hiệu là Bá Vương Lư. Ban đầu ông ta được gọi là Bá Vương Lữ, nhưng sau khi được lan truyền, lại trở thành Bá Vương Lư”.

Ông cụ Lâu nói, hiển nhiên là ông ấy rất rõ về tên Bá Vương Lư này.

“Ông ta độc đoán như vậy, lẽ nào không ai có thể trừng trị được ông ta sao?”, Lâu Tình Nhi hỏi một cách ngây thơ.

“Ông ta là cường giả thiên tiên đỉnh. Nghe nói ông ta đang chuẩn bị đột phá lên võ đạo tông sư, ai dám đắc tội chứ? Bởi vậy, sẽ không ai làm những chuyện này", ông cụ Lâu lắc đầu bất lực nói.

Ở cái độ tuổi xế chiều này, ông ấy mới chỉ là thiên tiên đại thành, đối mặt với những kẻ ngông cuồng như vậy, cũng chỉ có thể thở dài bất lực mà thôi.

“Hả? Lợi hại đến thế sao? Vậy Trần Triệu Dương chiếm lấy vị trí của Bá Vương Lư, há chẳng phải gặp xui xẻo rồi sao?”, nghe ông mình nói vậy, Lâu Tình Nhi chợt sững sờ, rồi sốt sắng nói. 

“Không được, cháu phải kéo anh ấy lại đây mới được. Anh ấy như vậy là tự đào huyệt chôn mình rồi”, Lâu Tình Nhi liền định chạy đến chỗ Trần Triệu Dương.

“Đã muộn rồi”, ông cụ Lâu giữ cô ấy lại, lắc đầu chua xót nói.

Nhìn theo ánh mắt của ông mình, Lâu Tình Nhi thấy một đám người đang hùng hùng hổ hổ bước đến từ những bậc thềm đá dưới núi, đứng đầu là một người đàn ông trung niên rất cao nhưng gầy gò.

Khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này thì suýt bật cười.

Bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này rất dài, giống như mặt con lừa.

Đồng thời, cô ấy cũng biết lý do tại sao mọi người lại gọi ông ta là Bá Vương Lư rồi.

Quả nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều sáng lên, khuôn mặt của Lữ Đại Vĩ thật sự quá dài rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.