Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 660



Mọi người đều biết rằng, Trương Sơn đánh không lại Trần Triệu Dương, chắc chắn sẽ đi tìm Lữ Đại Vỹ.

Theo như tính cách của Lữ Đại Vỹ, nhất định sẽ không màng thân phận mà dạy dỗ tên nhóc này một trận.

Trần Triệu Dương hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục ngồi xuống mỏm đá lớn, bình tĩnh điều chỉnh hơi thở.

“Cậu đúng là ngu chết đi được, còn cần đến Thầy cậu ra tay”, Lữ Đại Vỹ nhìn dáng vẻ tủi thân của học trò, vô cùng tức giận, trực tiếp đi về hướng Trần Triệu Dương.

“Thằng nhóc kia, cậu cũng to gan thật đấy vậy mà dám đánh học trò của tôi, cậu có tin tôi lấy đầu của cậu để đá bóng không”, Lữ Đại Vỹ lúc này vô cùng tức giận, dù gì cũng là trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không thể để người khác chê cười được.

“Hừ, học trò của ông là một kẻ ngốc, ông cũng là một kẻ ngốc, cái ngốc này có thể dạy lại được đớ”, nghe xong lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn sang, anh hiện tại không muốn tốn sức với Lữ Đại Vỹ, nhưng nếu như ông ta không biết điều, anh cũng không nhịn nữa. 

“Cái gì?”, nghe được lời của Trần Triệu Dương, Lữ Đại Vỹ không tin vào tai của mình nữa, tên nhóc này điên rồi sao? Lại dám nói chuyện như vậy với ông ta, lẽ nào hắn không biết ông ta là ai sao?

“Trời ơi, hai thầy trò nhà ông quả là đức hạnh đều như nhau, tai không tốt thì đi khám đi, chạy đến đây nhiều lời làm gì?”, Trần Triệu Dương chớp chớp. mắt, không hề muốn quan tâm bọn họ.

Nghe xong lời của Trần Triệu Dương, sắc mặt Lữ Đại Vỹ liền trầm xuống, xem ra học trò mình nói không hề sai, tên nhóc này quả thực rất to gan.

“Cho cậu một cơ hội, hiện tại quỳ xuống trước mặt tôi xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu”, Lữ Đại Vỹ mặc dù hống hách ngang tàn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông vẫn phải bày ra dáng vẻ của bậc cao nhân tiền bối, nếu không sẽ dễ khiến người khác chỉ trích.

Mặc dù ông ta không quan tâm những thứ như danh tiếng, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà bị người khác nói là ỷ mạnh hiếp yếu.

Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Triệu Dương híp híp mắt, trong mắt loé lên tia nguy hiểm.

Lữ Đại Vỹ rõ ràng đã động đến cấm ky của anh, cho nên anh cũng không định nói thêm gì với ông ta nữa. 

Trong lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị ra tay, ông cụ Lâu và Lâu Tình Nhi đã đi đến trước mặt Lữ Đại Vỹ.

“Lữ đại sư, cậu ta còn trẻ người non dạ, nói chuyện bốc đồng, ông là một người đức cao trọng vọng, đừng chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này”, ông cụ Lâu tươi cười nói chuyện với Lữ Đại Vỹ.

“Trần Triệu Dương, đừng nói nữa, tôi khó khăn lắm mới xin được ông giúp anh giải nguy đấy”, Lâu Tình Nhi lại đi đến bên cạnh Trần Triệu Dương, nhỏ giọng nói với anh.

Trần Triệu Dương đương nhiên không hề nghĩ tới Lâu Tình Nhi lại quan tâm đến người lần đầu gặp gỡ như vậy, điều này khiến anh thấy vô cùng cảm động.

“Ông là ai mà dám quản chuyện của tôi? Tôi thấy ông chính là già lẩm cẩm rồi”, Lữ Đại Vỹ vốn dĩ đang tức giận, chỉ cần Trần Triệu Dương không phối hợp, ông ta liền có cớ để ra tay, nhưng lại có người chắn ngang giữa đường, khiến ông ta càng thêm tức giận.

Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, ông cụ Lâu cũng khó chịu, nhưng nghĩ đến cháu gái đã cầu xin ông như vậy, ông liền cố gắng ép sự tức giận xuống.

“Mau cút đi, nếu không tôi cũng xử thêm cả ông  nữa” Lữ Đại Vỹ lạnh giọng hét một tiếng, khí thế bức người liếc qua ông cụ Lâu.

Cảm nhận được hơi thở của Lữ Đại Vỹ, sắc mặt ông cụ Lâu nháy mắt thay đổi.

Ông cũng là võ giả thiên tiên, nhưng vẫn còn kém Lữ Đại Vĩ một bậc, chính một bậc đó khiến ông ở trước mặt Lữ Đại Vĩ hoàn toàn yếu thế hơn.

Ngay lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị ra tay, một luồng hơi thở khủng bố từ xa truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.