Đối mặt trước hai thanh kiếm có thể khiến mình bị thương, Trần Triệu Dương không dám lơ là, mắt xuyên thấu luôn mở ra quan sát.
Nhưng kiếm khí của Vân Hạn Lâm đúng là quá dày đặc, cho dù có dùng đến khả năng xuyên thấu cũng khó có thể tìm ra cách tránh tuyệt đối được.
“Xoẹt..”
Chẳng mấy chốc, cơ thể của Trần Triệu Dương bị kiếm khí cứa vào từng đường vết thương vô cùng nhỏ. Nếu đổi lại là người khác thì e đã sớm bị phân thành nhiều mảnh nhỏ rồi.
Trần Triệu Dương đã cố hết sức né tránh để không bị thương nhưng vẫn bị kiếm khí của Vân Hạn Lâm đả thương.
“Ông làm hỏng quần áo của tôi rồi. Đây là đồ mà vợ mua cho tôi, thật đáng ghét”, ánh mắt của Trần Triệu Dương lộ ra vẻ phẫn nộ. Bộ đồ trên người anh đúng là được vợ anh mua cho, bình thường anh còn không nỡ mặc.
Nhưng hôm nay lại bị Vân Hạn Lâm làm hỏng, anh có thể không tức mà được sao?
Anh vốn không để tâm tới vết thương trên người, chỉ là vết thương ngoài da, cho dù không dùng ánh sáng xanh của mắt xuyên thấu thì vài ngày thôi là có thể khỏi.
Sắc mặt của Vân Hạn Lâm rất khó coi. Trong quá trình Trần Triệu Dương né tránh thì những kiếm khí này đều trúng phải đám người của Kỳ Môn Sơn, chiêu lúc nãy tuy đã đánh trúng anh nhưng đám người Kỳ Môn Sơn của ông ta cũng đã chết và tàn phế không ít người, thật sự quá thiệt hại rồi.
Ông ta nghĩ tất cả những chuyện này đều là do lỗi của Trần Triệu Dương!
“Ông cũng nhận một kiếm của tôi đi”.
Trần Triệu Dương bỗng dưng võ tay một cái, một đạo kiếm ảnh màu tím hội tụ ở giữa hai lòng bàn tay, chỉ to bằng một bàn tay nhưng lại khiến người khác cảm thấy rắn chắn.
Cảm nhận được kiếm ảnh màu tím giữa hai lòng bàn tay của Trần Triệu Dương, sắc mặt Vân Hạn Lâm trở nên nghiêm nghị. Tuy bây giờ anh trông rất thê thảm nhưng ông ta biết anh vốn không bị nội thương gì cả.
Hơn nữa, chiêu thức này của Trần Triệu Dương chắc sẽ dùng đến rất nhiều chân khí, xem ra chân khí của anh vốn không hề bị tiêu hao hết.
“Tử khí đông lai, trường hồng quán nhật”.
Trần Triệu Dương lạnh lùng hét lên một câu khẩu quyết, sau đó kiếm ảnh màu tím trong tay chợt vụt ra.
Vốn dĩ kiếm ảnh màu tím kích thước bằng lòng bàn tay theo gió bay lên, trực tiếp biến thành kiếm ảnh khổng lồ dài ba thước, toàn bộ đỉnh núi bị bao phủ, làn sóng khí đáng sợ trào ra, mũi kiếm đang chĩa về phía Vân Hạn Lâm.
Cảm nhận được sự biến hóa của kiếm ảnh màu tím này, Vân Hạn Lâm liền biến sắc. Đây chắc chắn là bản lĩnh của võ đạo tông sư mới có, mượn sức mạnh của trời đất, kình khí ngoại phóng.
Nhưng Vân Hạn Lâm nhanh chóng phát hiện, sau khi Trần Triệu Dương thi triển chiêu này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, chắc là bị tiêu hao rất nghiêm trọng.
Nếu thật sự là võ đạo tông sư, mượn sức mạnh của trời đất, hấp thụ linh khí của đất trời để sử dụng, chắc chắn không thể có mức tiêu hao nhiều như thế này, xem ra Trần Triệu Dương này vốn không phải võ đạo tông sư.
Cho dù là vậy, kiếm ảnh khổng lồ trước mặt này cũng là một mối đe doạ mà ông ta phải đối mặt lúc này.