Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 682



Đã có người đầu tiên, việc tiếp theo đơn giản hơn rồi. Có linh dược thì dùng linh dược, không đủ hoặc là không có linh dược thì thay thế bằng dược liệu quý báu, còn có một số người thì thẳng tay chỉ tiền.

Suy cho cùng, hầu hết những người này đều là con của các gia tộc lớn, giàu có ở thành phố Long Hải, cho nên căn bản không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì.

Cuối cùng, Trần Triệu Dương đã thu về được mười lăm cây linh dược, một đống nguyên liệu và 10 tỷ tiền mặt.

Về phần Tiết Nhân Phong, Trần Triệu Dương hoàn toàn không nhận được gì từ chỗ ông ta nên mới trực tiếp phế bỏ.

Nếu nói đến việc ông ta cầm đầu đến gây rắc rối cho mình, chỉ phế bỏ đi tu vi mà không hề giết ông ta thì cũng đã quá nhân từ lắm rồi.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Trần Triệu Dương chưa kịp rời đi thì đã bị một đám người vây quanh.

“Cậu Trần, Tôi là người nhà họ Ngô ở thành phố Long Hải, không biết tôi có được diễm phúc mời cậu một bữa cơm không?”, một tên mập ú đột nhiên xông tới nói. 

“Cơm của nhà họ Ngô mấy người thì có gì ngon chứ? Nhà họ Từ chúng tôi đã mời đến một đầu bếp thuộc nhà hàng sở hữu sao Michelin, cậu Trần à, không biết cậu có thời gian đến chỗ chúng tôi thưởng thức không?”

“Như thế có gì hay ho chứ, cậu Trần, ở chỗ chúng tôi có đủ loại mỹ nữ dung mạo như hoa, chỉ bằng cậu...”

Người của các gia tộc thành phố Long Hải đều quay quanh Trần Triệu Dương, nhìn anh với ánh mắt vô cùng kích động và mong đợi.

Trần Triệu Dương nghe vậy liền thấy chóng mặt, những người này cũng quá nhiệt tình rồi. Anh chẳng qua chỉ là thẳng một trận quyết đấu, không ngờ lại khiến nhiều người ào ạt kéo đến nịnh bợ đến vậy.

Đúng lúc này, Trần Triệu Dương nhìn thấy Lữ Đại Vĩ đang lặng lẽ rời đi.

“Tên họ Lữ kia, ông muốn đi đâu vậy? Không phải ông nói sau trận quyết đấu sẽ tìm tôi tính sổ sao?”, Trần Triệu Dương nhìn về phía Lữ Đại Vĩ đang muốn rời đi mà lớn giọng nói.

Vốn dĩ những người này đang rất hăng hái mời Trần Triệu Dương nhưng nghe thấy vậy thì liền lộ ra vẻ mặt phấn khích. 

Ngay lập tức, mọi người đều nhanh chóng lùi lại nhường đường cho anh đi về phía đám thầy trò Lữ Đại Vĩ.

Vốn dĩ, Lữ Đại Vĩ muốn tranh thủ lúc Trần Triệu Dương bị đám người kia lôi kéo không để ý mà nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng không ngờ lại bị Trần Triệu Dương nhìn thấy, hơn nữa còn bị gọi lại trước mặt nhiều người như thế.

Làm ông ta muốn đi cũng không thể đi được, vô cùng xấu hổ bèn đứng yên tại chỗ.

Mà sắc mặt của đám học trò Lữ Đại Vĩ lúc này đen như nhọ nồi, bình thường quen thói hống hách coi trời bằng vung, có bao giờ gặp phải chuyện khiến bọn họ uất nghẹn như vậy đâu chứ?

Nhưng mà, có cảm thấy nghẹn lên đến cổ thì vẫn phải cố kìm nén lại trong lòng.

Trải qua lần quyết đấu trước đó, bọn họ coi như đã thấy được sức mạnh ngang trời của Trần Triệu Dương, hoàn toàn không thể đánh bại được.

Nếu đã không thể đánh bại được anh, thì chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

“Cậu Trần, tôi làm gì có nói như vậy chứ, đó chỉ là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà”, bản thân Lữ Đại Vĩ là một người nghênh ngang hống hách, nhưng gặp phải người có sức mạnh đáng sợ hơn mình, tất nhiên là phải mềm nắn rắn buông vì lời ích toàn cục.

“Ồ? Thật sao? Vừa rồi học trò của ông nói muốn giết tôi. Nếu không phải vì tôi may mắn, e rằng đã bị thầy trò các người đánh đến thê thảm rồi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, có lí thì không khoang nhượng, liền hùng hổ hăm dọa.

Bây giờ, chân khí trong cơ thể của của anh kì thực không đủ, nếu vào lúc này có người nhớ đến, e rằng anh sẽ gặp phải rắc rối.

Còn lúc này, Trần Triệu Dương hùng hổ tính sổ với Lữ Đại Vĩ trong thời điểm nhạy cảm này, để người khác khó mà đoán được thực lực thật sự của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.