“Sau này, cấm anh không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu không, em sẽ không thèm quan tâm tới anh nữa đâu đấy”, Nam Cung Yến uy hiếp Trần Triệu Dương bằng giọng điệu giận dỗi.
“Được rồi, sau này anh sẽ không làm những việc nguy hiểm đó nữa mà chỉ làm những việc mình chắc chắn mà thôi”, Trần Triệu Dương nghe vợ quan tâm đến mình như vậy thì vui như mở cờ trong bụng, lập tức hứa hẹn.
“Như vậy còn được”, Nam Cung Yến gật đầu hài lòng, nhưng sau đó cô liền phản ứng lại.
“Anh vừa mới nói chỉ làm những chuyện chắc chăn sao?”, trong mắt Nam Cung Yến dấy lên một tia nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
“Đúng vậy, sao vậy? Vợ à, đừng lo, anh mới không thèm làm những việc mà không nắm chắc đâu mà”, Trần Triệu Dương không nhận ra sát khí nguy hiểm trong giọng nói của vợ mình, liền nói với vẻ mặt hớn hở.
“Tốt lắm, anh được lắm”, Nam Cung Yến nghiến chặt răng, giọng nói rít qua kẽ răng, sau đó giãm vào Trần Triệu Dương một cái trước khi anh kịp phản ứng.
Làm sao anh biết răng Nam Cung Yến sẽ đột ngột ra tay như vậy, trực tiếp bị cô giãm trúng.
Chân khí trong người theo bản năng muốn đánh trả lại, nhưng chợt nhớ đây là vợ mình, sợ cô bị thương bởi đòn phản kích tự động của chân khí trong cơ thể, nên anh đã nhanh chóng khống chế lại.
Chỉ có một kết quả sau khi anh đã khống chế lại sức mạnh.
Đó là bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng.
“Vợ à, chuyện này là sao vậy?”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương lúc này ngơ ngác không hiểu gì, làm sao anh có thể ngờ được vợ mình lại đột nhiên ra tay vậy, à không là động chân mới đúng.
Không quản là động tay hay động chân thì cũng đều không đúng.
“Anh tự kiểm điểm lại mình đi, lại còn muốn chơi chữ với em, cũng không xem cho kỹ bổn cô nương này làm nghề gì, hứ. Tối nay anh ngủ ở phòng khách đi”, Nam Cung Yến mở cửa phòng, sau đó bá đạo nói.
“Vợ à, đừng mà, anh không muốn ngủ ở phòng khách”, Trần Triệu Dương bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng thì vô cùng khổ sở nói.
“Này, anh ở bên ngoài làm gì vậy? Sao không vào phòng?”, đúng lúc này, Tuyên Hoàng mở cửa phòng bước vào thì nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Nghe được lời của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy bực bội, lập tức tức giận nhìn cô ấy, nếu không phải cô nhóc này nói với Nam Cung Yến thì mình cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài rồi, tất cả đều tại cô nhóc này.
“Khụ khụ, ý gì chứ, tôi hơi mệt, tôi phải vào phòng nghỉ ngơi rồi”, trước ánh mắt phẫn uất của Trần Triệu Dương, Tuyên Hoàng lập tức đoán ra nguyên nhân của việc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ, lập tức nhanh như chớp chạy vào trong phòng mình.
“Cô... tức chết đi mất”, nhìn thấy Tuyên Hoàng chạy nhanh vào trong phòng, Trần Triệu Dương vô cùng bực bội, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Hết cách, Trần Triệu Dương đành phải ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, may mà anh ngủ ở đâu cũng chỉ ngồi thiền, có điều không có Nam Cung Yến ở bên cạnh nên độ dày của linh khí này kém đi rất nhiều...
Tuy nhiên, có còn hơn không, tốt xấu gì cũng khá gần với Nam Cung Yến, độ dày của linh khí vẫn mạnh hơn nhiều so với ở hồ Lộc Minh.
Sau một đêm không có gì đáng nhắc tới, ngày hôm sau, Trần Triệu Dương đã dậy thật sớm đi mua rau, bắt đầu làm điểm tâm.
Dù không biết tối hôm qua mình đã chọc Nam Cung Yến tức giận như thế nào nhưng thái độ của mình rất quan trọng, không thể để một người phụ nữ xinh đẹp như Nam Cung Yến đến xin lỗi mình được, vì vậy phải xem vào biểu hiện của anh rồi.