“Hắn... hẳn ta nói, sẽ cho thầy mười phút để đến Thiên Sướng Viên”, Trương Sơn bị bộ dạng của thầy mình làm cho kinh hãi, có chút run rẩy nói.
Chỉ là trước khi anh ta nói xong, Lữ Đại Vĩ đã lao ra khỏi phòng.
“Thầy à, hẳn ta còn nói quá giờ sẽ không được tính”, nhìn thấy bộ dạng của thầy mình, Trương Sơn lúng ta lúng túng nói.
Về phía Trần Triệu Dương, sau khi anh gọi điện thoại xong thì tất cả liền phá lên cười, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Triệu Dương đang gọi điện cho Lữ Đại Vĩ.
Dù gì, giọng điệu vừa rồi của anh thật sự rất giống như ra lệnh cho cấp dưới vậy.
Còn Lữ Đại Vĩ lại là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng được xưng là Thầy Lữ, làm sao có thể bị một tên mới có hơn hai mươi mấy tuổi đầu ra lệnh như vậy được?
Tuy nhiên, đến lúc này, cũng không còn ai chế nhạo Trần Triệu Dương nữa, mà trực tiếp xem Trần Triệu Dương như một thăng hề.
Chỉ có Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng là tin vào lời nói của anh, nhưng trước ánh mắt của những người này, hai người họ không những không lo lăng chút nào, ngược lại dáng vẻ như đang xem kịch hay, hiển nhiên là đoạn trước rất là thú vị, không biết đoạn sau này có hấp dẫn hơn không.
Nhìn thấy hai người họ, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy bất lực, nhưng chỉ cần vợ có thể vui vẻ là được rồi.
“Cậu Trần này, đã mười phút trôi qua rồi, sao vậy? Cứu binh của cậu Trần đây vẫn còn chưa đến sao?”, ngay khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh tởm truyền đến.
Chỉ thấy La Dũng Đức và người quản lý đó bước đến cùng nhau, rõ ràng là trong mười phút này, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, vui vẻ, hợp thành một cặp.
“Bỏ đi, tôi không thèm sống ở cái nơi tồi tàn này nữa, chúng ta đi thôi”, Trân Triệu Dương nhíu mày, hiển nhiên là anh không ngờ răng đến giờ mà Lữ Đại Vĩ còn chưa tới, điều này khiến anh vô cùng bất mãn.
Đồng thời, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn với phục vụ tại đây.
“Đúng vậy, đường đường là một địa điểm nổi tiếng Thiên Sướng Viên, không ngờ là một nơi ghê tởm đến như vậy. Xem ra nhà họ Hạ cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, tốt nhất chúng ta đừng để bị lây nhiễm”, Tuyên Hoàng nói không mang theo một lời thô tục nào, nhưng có thể khiến người khác phải tức hộc máu.
“To gan, kẻ nào dám xúc phạm nhà họ Hạ của tôi vậy?”, ngay khi người quản lý và La Dũng Đức đang chuẩn bị phản bác lại thì một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên.
Lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng chính, một người đẹp với dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vô cùng kinh diễm từ cổng chính bước vào, giọng nói như chim hoàng oanh ở sâu trong núi rừng khiến người ta say mê.
“Giám... đốc Hạ”, nhìn thấy cô ta đến, tất cả nhân viên có mặt đều nhanh chóng đứng lên, ánh mắt trở nên kính cẩn, thậm chí có chút sợ sệt.
“Xem ra lời vừa rồi là do cô nói”, cô ta tên là Hạ Hiểu Vũ, tuy chỉ là thế hệ thứ nữ nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đám con trai nhà họ Hạ, có thể nói là một nửa sản nghiệp của nhà họ Hạ hiện giờ đều do cô ta điều hành.
Hạ Hiểu Vũ vốn là tới đây để kiểm tra, nhưng khi nghe thấy có người sỉ nhục nhà họ Hạ mình ở ngay cổng chính, thì đương nhiên không thể bỏ qua cho đối phương rồi.
“Đúng vậy, là tôi nói đó, thì sao nào? Cô có ý kiến sao?”, trước Hạ Hiểu Vũ không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, Tuyên Hoàng liền đứng lên khiêu khích nói, không chịu tỏ ra thua kém.
“Những người phỉ báng nhà họ Hạ, đến nay vẫn chưa có ai có kết cục tốt cả. Cô có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?”, trong mắt Hạ Hiểu Vũ lóe lên một tia nguy hiểm, cô ta nhìn Tuyên Hoàng một cách lạnh lùng rồi nói.