Chuyện tiếp theo không còn gì đặc sắc nữa, dưới sự chỉ đạo của Hạ Hiểu Vũ, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cuối cùng cũng đến được căn biệt thự số 01.
“Trần Triệu Dương, anh mua căn biệt thự này lúc nào thế, còn nữa, thầy Lữ là ai?”, Nam Cung Yến có chút ngạc nhiên vì độ sang trọng của căn biệt thự này còn vượt qua sự tưởng tượng của cô nhiều, một căn như thế này sợ là giá cả ít nhất cũng phải lên đến hơn trăm triệu tệ.
“Thật ra không phải do anh mua mà là do tên Lữ Đại Vĩ đó tặng, ông ta nợ tiền anh không trả nổi nên bù lại cho anh bằng căn biệt thự mới mua”, Trần Triệu Dương nói nhỏ vào bên tai Nam Cung Yến.
“Wow, anh Triệu Dương, căn biệt thự này của anh tuyệt vời quá, hôm nay chúng ta có thể ở lại đây luôn cũng được đúng không?”, Tuyên Hoàng chạy từ trên tầng 2 xuống rồi hét lên một cách phấn khích.
“Được, tối nay chúng ta chuyển vào”, Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý, anh nhận căn biệt thự này cũng chỉ vì tiện cho bọn họ sống ở thành phố Long Hải mà thôi.
“Tốt quá đi mất, em có thể chọn phòng không?”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui muốn chết, cô ấy nhìn Nam Cung Yến với ánh mắt mong đơi.
“Được, đi đi, chọn thoải mái”, Nam Cung Yến thấy cô nhóc nhìn mình thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.
“Cảm ơn chị”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được nữa, cô ấy lập tức lao đến thơm Nam Cung Yến một cái.
Làm xong mọi việc, cô ấy cũng không thèm nhìn Trần Triệu Dương lần nào mà chạy thẳng lên tầng trên, tất nhiên là để đi chọn phòng rồi.
“Cảm ơn chị làm gì chứ, biệt thự này cũng không phải chị mua”, Nam Cung Yến liếc Trần Triệu Dương đang đứng bên cạnh, nói.
“Chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, tất nhiên phải hỏi ý kiến của em rồi”, Trần Triệu Dương cười một tiếng rồi nói một cách nghiêm chỉnh.
“Đừng có nói linh tinh...”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói thế thì Nam Cung Yến bắt đầu cảm thấy xấu hổ, dù gì vẫn còn người ngoài ở đây mà.
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Triệu Dương thấy vô cùng khó hiểu, anh vừa mới bước chân vào biêt thự mà ngay lập tức đã có người đến tìm rồi.
Đợi đến khi nhìn thấy những người đứng ngoài.
cửa thì anh mới nhớ ra họ chính là mấy người nợ đồ anh đây mà.
Không ngờ là họ vẫn rất biết giữ chữ tín.
Vốn anh còn muốn đi tìm từng người một, nhưng bây giờ tất cả đều mang đồ đến đây rồi nên anh cũng không làm khó họ làm gì nữa.
“Được đấy, đúng là không thiếu đồ tốt”, vốn Trần Triệu Dương nghĩ họ chỉ có mấy viên đan dược thông thường thôi, không ngờ là lại còn có cả Tẩy Tủy Phạt Cốt, thật sự khiến cho anh ngạc nhiên.
“Cậu Trần, là do sức uy hiếp của cậu quá lớn nên họ không dám không lôi đồ tốt ra, nếu mà khiến cho cậu tức giận thì họ không gánh chịu được hậu quả cho nên không ai dám mạo hiểm cả”, Lữ Đại Vĩ đứng cạnh nghe thấy lời của Trần Triệu Dương thì bất đắc dĩ nói.
“Khụ...khụ”, Trần Triệu Dương ho nhẹ một tiếng rồi lập tức nhận lấy đống đồ đó đi vào nhà.
Nam Cung Yến dù gì cũng là người đang tu luyện, tất nhiên cô có thể nhận ra được những đồ này với một người tu luyện mà nói quan trọng như thế nào.