Mặc dù Lữ Đại Vĩ cũng vô cùng thèm thuồng đống đồ mà Trần Triệu Dương được nhận này nhưng cũng không dám có chút mơ mộng nào, ông ta biết Trần Triệu Dương là người như thế nào, người khác có thể chịu thiệt nhưng anh thì tuyệt đối không bao giờ.
Hạ Hiểu Vũ đang ở trong biệt thự cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì 80% số người đưa đồ đến cô ta đều quen biết.
Quan trọng là những người đó đều là người có máu mặt, bình thường khó có thể nhìn thấy, thế nhưng hôm nay tất cả lại tự mình đem đồ đến cho Trần Triệu Dương, hơn nữa nhìn bộ dạng họ thì đầu là tự nguyện cả, điều này thực sự làm cô ta mở mang tầm mắt.
Cô ta không thể nào hiểu được, rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể nhận được đãi ngộ như thế.
Sợ là ngay đến ông nội cô ta cũng không được đám người đó đối xử như vậy.
Xem ra Trần Triệu Dương đúng là một nhân vật tầm cỡ.
Có lễ anh ta có thể giúp được mình.
Trần Triệu Dương tất nhiên không biết được Lữ
Đại Vĩ đang nghĩ gì, đợi đến khi anh sắp xếp xong đống đồ thì lập tức gọi cho chị em họ Cận, hai người họ vừa hay cũng ở thành phố Long Hải.
Dặn dò họ mau chóng đem số thuốc này chuyển đến núi Lộc Minh, vì dù gì đó mới là căn cứ của anh.
Tuy rằng ở thành phố Long Hải này không còn võ giả nào dám đến gây chuyện với anh nữa, nhưng chỉ sợ mấy tên mất não đến trộm đống đồ này thì đến lúc đó anh khóc cũng không xong.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì cũng mất rất nhiều thời gian, đám Trần Triệu Dương cũng đói cả rồi, cho nên quyết định tìm một chỗ nào đó ở đây để ăn.
Hạ Hiểu Vũ vốn muốn lôi kéo quan hệ với anh nên bây giờ khi biết được anh định tìm một chỗ gần đây ăn cơm thì lập tức xung phong nhận việc, đặt chỗ ở một nhà hàng cho đám Trần Triệu Dương.
“Anh Trần, tôi đã đặt chỗ trong nhà hàng xong cả rồi, mọi người đến đó cứ nói tên của tôi ra là được, bao nhiêu chỉ phí tôi lo”, Hạ Hiểu Vũ vốn còn muốn đi cùng họ nhưng cô ta vừa nhận một cuộc điện thoại, có chút việc cần cô ta phải xử lý nên chỉ có thể bảo họ tự đi trước.
“Không sao, chúng tôi tự đi đến đó là được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi cũng không làm khó cô ta thêm nữa vì dù gì chuyện trước đó cũng không phải là lỗi của cô ta.
“Ôi, cô gái này khiến người ta bị áp lực lớn thật đấy, không biết sau này ai dám lấy cô ta”, đợi sau khi Hạ Hiểu Vũ đi khỏi thì Tuyên Hoàng mới thở phào một hơi, cảm thấy cả người thả lỏng đi không ít.
“Lúc nãy tôi thấy cô giằng co với cô ta rất dũng cảm cơ mà, sao nào, cô thế mà lại sợ cô ta sao?”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Triệu Dương không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Ai... ai sợ cô ta cơ? Cả ngày trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng ấy, nghĩ mình ngầu lắm hay sao, giả vờ cái gì không biết”, Tuyên Hoàng tức giận phản bác lại, ra vẻ ta đây không sợ cái gì hết.
“Được rồi, cô là người dũng cảm nhất”, Trần Triệu Dương cười một cách bất lực, rồi sau đó dẫn hai người đến nhà hàng Tử Vân Hiên cách Thiên Sướng Viên không xa.
Nhìn từ bên ngoài vào, nhà hàng không phải là nơi được trang hoàng lộng lẫy, nhưng khi bước vào, họ mới nhận ra rằng trang trí bên trong thực sự không phù hợp với túi tiền của người bình thường.
Đúng là đẳng cấp của người có tiền, bên ngoài bàn ghế đều được bọc hoàn toàn băng vàng lá, toàn bộ đại sảnh nguy nga lộng lẫy, khiến đám người Trần Triệu Dương nói không nên lời.
“Chúng ta chắc chắn muốn ăn ở đây hay sao?”, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vốn còn nghĩ Hạ Hiểu Vũ sẽ đặt nhà hàng có phong cách đặc biệt một chút, không ngờ rằng lại là một nhà hàng thô thiển như thế này.