Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 718



“Ồ, thế sao, thế thì tốt quá, bảo hắn ta đến đây, ông đây lại muốn xem thử, ai có thể cứu được cô”, Chu Đại Hải nhìn Tuyên Hoàng vừa bị mình tát một bạt tai một cách thèm thuồng.

Người khác có lẽ không biết nhưng Chu Đại Hải có một sở thích đặc biệt không giống bất kì ai, đó là chỉ hứng thú với người nhỏ hơn hắn ta.

Trước đây đã có không ít người bị hẳn ta chơi đùa, thậm chí còn có người tự tử.

Nhưng hẳn ta dựa vào thế lực nhà họ Chu nên vẫn luôn bình an vô sự.

Hảẳn ta vốn chỉ muốn đến bữa tiệc đấu giá từ thiện này cho có rồi về, ai ngờ sau khi nhìn thấy Tuyên Hoàng thì đã bị cô ấy hấp dẫn.

Tuyên Hoàng vốn đã rất xinh, lại thêm khí chất đặc biệt không ai có nên mới bị Chu Đại Hải nhằm trúng.

Cho nên mọi thứ được sắp đặt như vậy chỉ là để có một cái cớ đối phó với Tuyên Hoàng mà thôi.

“Mày... mày đúng là không biết xấu hổ, chắc. chắn sẽ bị quả báo”, sắc mặt Tuyên Hoàng lúc này vô cùng khó coi, cơn tức giận như sắp bùng phát lên rồi. 

“Haha, thế sao?”, Chu Đại Hải không coi ai ra gì mà cười ngạo mạn một tiếng, sau đó đi về phía Tuyên Hoàng.

“Bịch..."

Ngay khi hắn ta đang đi về phía Tuyên Hoàng thì đột nhiên có người đá thẳng vào eo hắn ta, Chu Đại Hải không phản ứng kịp lập tức bị đá bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, quan trọng là tiếp đất bằng mặt.

Nghe thấy âm thanh này thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đau, sợ là mặt hắn ta cũng bị đập cho biến hình rồi.

“Anh Triệu Dương”, nhìn thấy Trần Triệu Dương xuất hiện thì Tuyên Hoàng lập tức thấy yên tâm, chuyện vừa xảy ra khiến cô ấy quá sợ hãi rồi.

Dù trước đây cô ấy luôn ăn thùng uống vại ở những buổi tiệc như thế này nhưng chưa bao giờ gặp phải tên nào thô lỗ như thế, cho nên kế sách của cô ấy đều không có tác dụng cả.

“Hẳn vừa đánh cô thế nào, trả lại gấp 10 lần”, Trần Triệu Dương đi về phía Tuyên Hoàng, nói.

“Được”, bị đánh một bạt tai trước mặt nhiều người như thế, Tuyên Hoàng tất nhiên vô cùng tức giận, bây giờ có Trần Triệu Dương chống lưng cho nên cô ấy không còn sợ gì nữa.

“Muốn chết sao, mày là ai mà lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Mày chết chắc rồi”, Chu Đại Hải sắp điên rồi, một bên mặt của hẳn ta đã bị tê không có tý cảm giác nào nữa.

Trước mặt bao nhiêu người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Long Hải mà hắn ta lại bị đánh thành thế này, sau này hẳn ta biết giấu mặt mũi ở đâu được, làm sao còn có thể có tiếng nói trong xã hội thượng lưu này nữa, hẳn ta chỉ có thể là một câu chuyện cười của thành phố Long Hải mà thôi.

Trần Triệu Dương căn bản không thèm quan tâm đến mấy câu chất vấn của hắn ta.

Sự đả kích nhất đối với một người, có lẽ chính là việc không thèm để ý đến người đó.

“Cô đứng sau lưng tôi trước, đợi tôi xử lý hắn ta”, Trần Triệu Dương bảo vệ Tuyên Hoàng ở đằng sau mình rồi lạnh nhạt nói.

“Được”, nghe thấy lời này của anh thì Tuyên Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.