“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Tôi ngồi xuống ngay”, người đàn ông trung niên kia cũng do gấp rút. Hôm nay ông ta nhất định phải đấu giá cho được cây linh dược này, nhưng trước mắt thấy tư thế này thì e là không dễ dàng rồi.
Vốn dĩ ông ta muốn dùng cách này để dọa một số người, nhưng ai biết lại bị cảnh cáo trước buổi đấu giá.
“Bây giờ vị khách này đã ra giá 150 triệu tệ, còn ai tăng giá không?”, sau khi cảnh cáo tên này xong, đấu giá viên lập tức hét lên.
Hiện trường lúc này rất im ắng, Trần Triệu Dương trực tiếp lên tiếng: “180 triệu tệ”.
Nghe Trần Triệu Dương tăng giá, sắc mặt của người đàn ông kia bỗng dưng trắng bệch, sau đó ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt lộ ra vẻ khổ sở.
“Được, vị này ra giá 180 triệu tệ, còn ai ra giá nữa không? Nếu không có ai ra giá, vậy..”, vẻ mặt của đấu giá viên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ông ta lập tức muốn chốt đơn ngay.
“Tôi ra giá 10 tỷ”, chính ngay lúc này, một giọng vô cùng khó nghe truyền đến.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói như vậy thì tất cả đều bị dọa một phen.
Cho dù linh dược này rất có ích nhưng cũng không thể đáng giá nhiêu đó tiền được.
“Tới rồi”, Trần Triệu Dương bình thản nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đột nhiên giật mình, còn Tăng Kim Lai nhanh chóng cúi đầu. Dù gì lúc nấy Trần Triệu Dương có nói, kêu anh ta cố gắng khiêm tốn một chút, trốn đi thì há chẳng phải càng khiêm tốn hơn ư.
“Vị này ra giá 10 tỷ”, đấu giá viên vui mừng khôn xiết, vì ra giá cao như vậy thì đây đúng là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời người của ông ta rồi.
Nhưng sau đó ông ta lại thấy có gì đó không đúng, vì linh dược này cho dù có mạnh cỡ nào thì cũng không phải vật hiếm thấy, sao có thể có người tốn 10 tỷ để mua chứ?
Quả nhiên, giọng của người này vừa dứt thì một đám người mặc đồng phục rằn ri màu đen và xám, trang bị vũ khí nặng nề nối đuôi nhau tiến vào từ bên ngoài.
“Các người là ai vậy? Bảo vệ đâu?”, có người bỗng dưng đứng lên hét vào mặt đám người này.
Theo họ thấy, đám người này cũng không phải ekip nào đó chạy tới làm loạn, vốn dĩ không ai ngờ đám người này lại tới thật.
“ồn ào”, người đàn ông đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó súng trong tay hẳn ta bản thẳng vào. người đang nói.
“Păng...”
Một tiếng súng vang lên, người đàn ông đó trực. tiếp ngã nhà xuống nền, hai chân bị đạn xuyên thủng.
Người đó kêu gào thảm thiết, sau đó ai nấy cũng đều rít lên, bầu không khí của hiện trường khá hỗn loạn.
“Păng păng pằng...”
Chính ngay lúc này, một tiếng súng máy nổ lên, tất cả đều im bặt lại, hoảng sợ nhìn đám côn đồ trước mặt.
“Các vị, chúng tôi đều là người tốt, chỉ cầu tài, sẽ không làm người khác bị thương, trừ phi các người muốn phản kháng. Tôi nghĩ các người sẽ phối hợp đúng không?””, đợi khi đám người này đều trở nên im lặng, tên cầm đầu đeo mặt nạ khàn giọng nói.