Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 731



"Chính là cậu ấy, cậu ấy là ông chủ của chúng tôi, Tăng Kim Lai", đấu giá viên chỉ vào Tăng Kim Lai rồi nhanh miệng hô lên.

"Chết tiệt!", Trần Triệu Dương không ngờ người đấu giá viên này lại bán đứng Tăng Kim Lai dễ dàng như vậy, chuyện này đã làm hư kế hoạch của anh rồi.

Mấy tên cướp này cũng đã phân tán quá rộng, hơn nữa ngoài bọn họ ra, trong những người tại đây vẫn còn vài tên nội gián, tất cả đều là mối tại họa ngầm bất ổn.

Tăng Kim Lai đương nhiên cũng nghe thấy lời của đấu giá viên, vốn dĩ anh ta đang làm theo ý Trần Triệu Dương mà yên ổn giả chết.

Nhưng đấu giá viên này lại thẳng thừng bán đứng anh ta, điều này làm anh ta không thể không đối mặt với những tên cướp hung hãn tàn bạo này. 

"Ông cũng lanh lợi lắm, yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông đâu, lăn qua một bên cho tôi ngay", tên đầu sỏ vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười đáng sợ, những người này một khi đối điện với cái chết sẽ tỏ ra yếu ớt như vậy đấy, chỉ một câu thì đã đầu hàng, đúng là chán quá đi mất.

Nghe tên đầu sỏ nói thế, nhất thời trong lòng đấu giá viên nhẹ nhõm hơn được một chút, vội vã chạy vào trong đám đông.

Có điều, những người trong đám đông lại tỏ ra cực kỳ khinh thường trước hành vi vô liêm sỉ của đấu giá viên, nhưng lúc này không thể làm gì hơn ngoài trừng mắt mà lườm nguýt ông ta.

"Mày đó, mày qua đây", đương nhiên tên đầu sỏ không quan tâm đến những người kia nhìn đấu giá viên với con mắt gì, bây giờ hắn ta đã tìm ra được cách mở khóa két sắt rồi, thế nên hẳn ta chẳng cần phải suy nghĩ thêm làm gì nữa.

Tăng Kim Lai không còn cách nào chỉ đành đứng dậy, trước khi đứng lên, anh ta đã nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt cầu cứu.

Trần Triệu Dương đáp lại anh ta bằng một ánh mắt trấn an, điều này đã làm cho Tăng Kim Lai cảm giác thả lỏng hơn nhiều, nhưng khi đối mặt với đám cướp tay cầm súng này thì trong lòng anh ta vẫn bồn chồn không thôi. 

"Nhanh, tới mở két sắt ra, bọn tao chỉ muốn lấy đồ trong két sắt, lấy được rồi thì sẽ đi, thế nên mong mày ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta không cần xung đột mất vui", biểu cảm tên đầu sỏ lại rất ôn hoà, nhưng những lời thốt ra lại làm cho Tăng Kim Lai cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Những người phía dưới cũng nghe rõ những lời này, bọn họ cảm thấy may mắn trong lòng, chỉ cần mấy tên ôn thần này chịu rời khỏi đây, đưa hết đồ trong két sắt cho bọn chúng thì có làm sao?

"Nhanh chóng mở ra đi, đừng có đắn đo suy nghĩ nữa, mất mạng thì những thứ này đâu giữ lại được gì cơ chứ?"

"Đúng thế, chúng tôi đến đây để tham gia buổi đấu giá của anh, chứ không phải đi tìm đường chết".

"Đúng đó, họ Tăng kia, nhanh chóng mở đi, đừng có lăng nhằng nữa".

Những người kia nghe thấy lời của tên đầu sỏ nhất thời đều cực kỳ kích động, từng người một lên tiếng chỉ trích Tăng Kim Lai, giống như chuyện ngoài ý muốn lần này đều do Tăng Kim Lai mà ra.

Trần Triệu Dương nhìn cách cư xử và hành động của những người này chỉ âm thầm cười lạnh, xem ra những người kia đều cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến họ, thế nên không muốn dây vào và dĩ nhiên là bọn họ cũng chẳng cảm thấy làm sao cả.

"Mở ra cho bọn chúng đi", lúc Tăng Kim Lai còn đang do dự có nên mở hay không, thì đột nhiên có một giọng nói chui tọt vào tai anh ta, làm anh ta iật bắn cả người.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Triệu Dương, liền thấy anh nháy mắt ra hiệu với mình, điều này làm cho Tăng Kim Lai âm thầm giật mình.

Anh ta không ngờ Trần Triệu Dương lại còn có chiêu truyền âm từ xa như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy, vừa rồi anh ta đã xem xét xung quanh mới biết được không có ai chú ý tới cả, nên chắc chắn âm thanh này chỉ có một mình anh ta nghe thấy.

Truyền âm từ xa trong truyền thuyết này của Trần Triệu Dương quả thật siêu đỉnh!

"Được rồi, chỉ cần mày đồng ý với tao, khi lấy được đồ rồi thì bọn mày phải rời khỏi đây", Tăng Kim Lai hít sâu một hơi rồi nói với tên đầu sỏ.

"Có đi hay không là do tao quyết định, mày chỉ có việc là phải mở cái két sắt này ra thôi", tên đầu sỏ vẫn bất động lạnh lùng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.