Tất cả mọi người vốn dĩ vẫn rất bất mãn với hành động của Trần Triệu Dương, tim họ nhảy loạn xạ khi nghe những lời nói của anh, họ không ngờ bọn côn đồ này lại điên cuồng như vậy.
Phải biết là toàn bộ khách sạn này không chỉ có vài người bọn họ, mà còn có rất nhiều người sống trong khách sạn.
Nếu thật sự để những tên này thực hiện được, vậy chắc chắn sẽ lên trên bản tin quốc tế.
“Haha... Đúng vậy, những gì bọn mày nói chính xác. Bọn tao đích thực có ý định đó, nhưng mày thì có thể làm gì được chứ? Mày nghĩ chỉ dựa vào mình mày mà có thể tìm thấy tất cả những quả bom này trong năm phút sao?”
“Cho là tao không bấm điều khiển từ xa trong tay đi nữa thì năm phút nữa mày cũng tiêu đời rồi”.
“Đương nhiên, nếu có ai trong bọn mày dám manh động, thì đừng trách tao không khách khí, e là đến năm phút thôi cũng không có đấy”.
“Tao vốn dĩ không có ý định dâng mình cho Thần vĩ đại của mình, nhưng mọi thứ đã đi tới bước này, đến lúc tao phải dâng hiến bản thân mình rồi”.
Khi tên cầm đầu băng cướp đối mặt với Trần Triệu Dương, hắn ta đột nhiên lại không còn hoảng sợ nữa, dáng vẻ như không màng đến điều gì khác, hơn nữa trong mắt còn hiện lên vẻ điên cuồng.
“Đồ điên, đây quả là một tên điên rồ”.
“Thôi xong rồi, hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này, tôi không muốn chết".
“Chết thì chết, tất cả đều chết vậy, cái thế giới chết tiệt này lẽ ra nên bị hủy diệt từ lâu rồi”.
“Tôi tin rằng sẽ có kỳ tích xảy ra”.
Người trong hội trường đã suy diễn ra hàng trăm trạng thái khác nhau của cái gọi là cuộc sống một cách rất sinh động, một số thì điên cuồng, một số thì bình tĩnh đến lạ thường...
“Vậy thì mày đi mà ôm lấy vị thần đó của bọn mày đi”, Trần Triệu Dương không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, cây tăm trong tay phóng ra nhanh như chớp, trực tiếp đâm trúng vào huyệt vị trên cánh tay của tên cầm đầu.
Hắn ta không cách nào dùng lực được nữa, chiếc điều khiển từ xa trên tay lập tức rơi xuống đất.
Trần Triệu Dương duỗi tay ra, bät lấy chiếc điều khiển, đồng thời tung một cước đá tên cầm đầu đã lên cơn điên loạn đó ngất xỉu.
Với lực đá của anh vừa rồi, e rằng một hai tiếng nữa hắn ta cũng chưa thể tỉnh lại được.
“Hiện trường đã được kiểm soát, Lão Tăng, nhanh chóng cho người mở cửa, sơ tán đám đông, đồng thời, khống chế mấy người đó lại cho tôi”, Trần Triệu Dương trực tiếp đến chỗ Tăng Kim Lai, hơn nữa lúc này Tăng Kim Lai cũng đã bắt đầu liên hệ được với bảo vệ qua đây thông qua các phương tiện khác.
“Vâng, anh Trần”, khi Tăng Kim Lại trả lời lại, Trần Triệu Dương đã đến nơi của quả bom hẹn giờ đầu tiên.
Trần Triệu Dương đã tìm thấy tất cả các quả bom bằng mắt xuyên thấu của mình.
Bọn cướp này rất chuyên nghiệp, cài đặt bom đều được đặt trên ngòi nổ, mà những ngòi nổ này được bố trí xung quanh hội trường tầng 1. Có thể nói, chỉ cần những ngòi nổ này phát nổ thì toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Có tổng cộng mười lăm quả bom, và vẫn còn hơn bốn phút.
“Thời gian như vậy cũng đủ rồi”, Trân Triệu Dương cười nhạt một cái, ngòi nổ tìm rất chuyên nghiệp, nhưng quả bom hẹn giờ này lại được làm không mấy chuyên nghiệp.
Ngay lập tức, Trần Triệu Dương trực tiếp dùng chân khí, vốn dĩ chỉ cần tháo bom và cắt sợi dây đi mới có thể khiến đồng hồ đếm ngược dừng lại.
Nhưng Trần Triệu Dương trực tiếp dùng chân
khí cắt đứt sợi dây và đồng hồ đếm ngược liền dừng lại ngay lập tức.