“Chồng à, anh làm em sợ chết đi được. Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa chứ”, nhìn thấy Trần Triệu Dương xuất hiện, Nam Cung Yến lập tức chạy tới bổ nhào vào vòng tay của Trần Triệu Dương và bắt đầu khóc nức nở.
Trần Triệu Dương sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Nam Cung Yến gọi mình là chồng, trong lòng đột nhiên vô cùng phấn khích.
Có vẻ như từ tận đáy lòng, cô đã chấp nhận anh rồi, bản thân đã phải nỗ lực lâu như vậy rồi cuối cùng cũng không hề vô ích.
“Thực xin lỗi vợ, để em phải lo lắng rồi, sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn”, vẻ mặt Trần Triệu Dương hiện lên vẻ cưng chiều, nhanh chóng ôm lấy Nam Cung Yến.
Nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, trong lòng Trần Triệu Dương không khỏi rung động, tình cảm sâu đậm nên anh không kiềm chế được mà trực tiếp in môi lên đó.
Nam Cung Yến chợt sửng sốt trước sự tấn công bất ngờ của Trần Triệu Dương, vốn dĩ vẫn còn không quen thuộc lắm nên cô có chút phản kháng, nhưng trước nụ hôn cháy bỏng của anh, cô ngay lập tức đắm chìm vào đó.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến ôm hôn say đắm như vậy, những người bên cạnh cũng hiểu chuyện nên không làm phiền bọn họ mà nhìn hai người họ với vẻ mặt chúc phúc.
Đây có thể nói là lần đầu tiên thân mật thực sự giữa Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến, đều là lần đầu tiên của cả hai nên tất nhiên là không được thành thạo lắm, nhưng trước sự mãnh liệt của tình yêu nên bọn họ đã để mình được đắm chìm trong đó và không muốn tách rời một giây phút nào.
Mất hai phút để não của Nam Cung Yến bình tĩnh lại một chút. Cảm nhận được những ánh mắt khác lạ xung quanh mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt đỏ bừng lên, lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra.
Bị Nam Cung Yến đẩy ra, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Nam Cung Yến lại thẹn thùng, anh cũng không tiện tiếp tục.
“Lốp bốp...”
Giờ phút này, không biết ai dẫn đầu vỗ tay trước, ngay sau đó, toàn bộ hội trường chìm trong biển vỗ tay.
Ai cũng thành tâm chúc phúc cho đôi trai gái vàng, rốt cuộc sau một cơn đại nạn, ai cũng cần những thứ khác để phân tâm, nếu không, nhất định sẽ có người để lại cái bóng tâm lý.
“Đầu tại anh cả”, Nam Cung Yến được mọi người vỗ tay chúc phúc như thế này thì vô cùng xấu hổ, cô giận dỗi nói, đang nằm trong vòng tay của Trần Triệu Dương cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Haha..”, trước lời trách yêu của Nam Cung Yến, lúc này Trần Triệu Dương chỉ biết cười ngây ngô.
Rất nhanh sau đó mọi chuyện cũng kết thúc, không ai còn nhắc đến Thúy Linh Chi nữa, suy cho. cùng ai cũng là người thông minh, đương nhiên sẽ không làm những chuyện kinh tởm như vậy.
“Tôi sẽ bỏ ra 200 triệu tệ để mua Thúy Linh Chi này, được không?”, Trần Triệu Dương không muốn trục lợi như vậy, dù sao đây cũng là một cuộc đấu giá từ thiện, anh không muốn bị người ta nói xấu sau lưng.
“Không thành vấn đề, tôi tin rằng sẽ không có ai là không đồng ý cả”, là người tổ chức buổi đấu giá này, Tăng Kim Lai đương nhiên có quyền nói, nhưng dù sao cũng là một buổi đấu giá, cho nên anh ta đương nhiên phải đưa ra một câu hỏi theo thường lệ.
“Tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng đây là điều mà Trần gia xứng đáng có được”.
“Đúng vậy, nếu không phải nhờ Trần gia, hôm nay không chỉ có đồ vật bị bọn cướp này cướp đi, e rằng chúng ta cũng sẽ bị chôn ở đây rồi”.
“Chúng tôi đều không có bất kỳ ý kiến gì”.
Nghe được lời của Tăng Kim Lai, tất cả mọi người đều đồng loạt lên tiếng đồng ý.
Tuy nhiên, hiển nhiên là không phải ai cũng có cùng cách nghĩ này, người đàn ông đã tham gia đấu giá lúc trước, lúc này vẻ mặt hiện rõ vẻ giằng co, nhanh chóng hạ quyết tâm nói.
“Trần gia, không biết cậu có thể từ bỏ sự thích thú này được không, tôi muốn cây linh dược này để cứu mạng”, người đàn ông hít sâu một hơi, trong lòng thấp thỏm lo âu, đi tới bên cạnh Trần Triệu Dương, sắc mặt hiện lên vẻ khó xử nói.
Trần Triệu Dương không quan tâm đ ến chuyện đó. Dù sao thì trước đó người đàn ông này đã rất cố gắng đấu giá cây Thúy Linh Chi này nên mới đưa ra giá cao vậy. Rõ ràng là ông ta rất cần nó.