Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 744



"Hả..., Trân Triệu Dương lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn Nam Cung Yến đầy đau khổ.

"Lời cầu hôn của anh quá cẩu thả, ngay cả nhẫn cũng không có. Người ta còn quỳ băng một chân. Anh không có thứ gì hết mà còn muốn em lấy anh à, mơ đi", Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đau khổ, rồi cười tủm tỉm, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

"Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi, đừng lo, anh sẽ cho em một màn cầu hôn và đám cưới hoàn hảo", nghe thấy những lời của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương như muốn tự tát vào mặt mình 2 cái.

Thật tình, cầu hôn mà không nhẫn, không hoa, ngay cả quỳ bằng một chân cũng không có, như vậy có ra gì không?

Cả hai dạo quanh Thiên Sướng Viên hơn một tiếng rồi mới trở về biệt thự số 1.

"Cuối cùng thì hai người cũng về, em sắp chết đói luôn rồi", nhìn thấy Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương nắm tay nhau vui vẻ đi về, Tuyên Hoàng đột nhiên uất ức không thôi, nhìn hai người họ một cách đáng thương.

"Em xem anh là đầu bếp rồi à", nhìn dáng vẻ của Tuyên Hoàng, rõ ràng là muốn ăn cơm do mình nấu, thật là tham ăn. 

"Hehe...Đâu có đâu, anh là một đầu bếp bậc thầy. Ăn xong đồ do anh nấu, rồi ăn những đồ khác thì thấy nhạt nhẽo hãn luôn. Sau này em phải làm sao?", Tuyên Hoàng cười tươi, mặt đầy nịnh bợ nói.

"Đúng là một con mèo tham ăn, đợi chút nữa đồ ăn có ngay”, Trần Triệu Dương cũng không đùn đẩy, dù sao vợ chồng anh cũng phải ăn.

Sau đó Trần Triệu Dương vào bếp và bắt đầu nấu ăn.

Chưa đầy nửa tiếng, một bàn ăn thịnh soạn đã sẵn sàng.

"Em không thể đợi được nữa”, nhìn Trần Triệu Dương bày thức ăn lên bàn, Tuyên Hoàng háu ăn, vừa nhìn thấy đã thấy thèm lắm rồi, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn kia thì không nhịn được nữa.

"Đi rửa tay đi, còn món canh nữa, dọn ra ngay”, nhìn hai con mắt láu liên muốn ăn vụng của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương vội vàng ngăn cản.

"Vâng".

“Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, Tuyên Hoàng miễn cưỡng đồng ý, chạy đi rửa tay.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên, là Tăng Kim Lai gọi đến. 

"Anh Tăng, có chuyện gì sao?”, Trần Triệu Dương có chút hiếu kì hỏi.

“Anh Trần, những tên cướp hôm nay trong lúc. áp giải đến đồn cảnh sát đã bị người ta cứu thoát rồi", Tăng Kim Lai không hề dấu giếm, vội vàng nói.

Nghe thấy những gì Tăng Kim Lai nói, Trần Triệu Dương chỉ nhíu mày, bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ mà thôi, anh cũng không quá để tâm.

"Chạy cũng chạy rồi, không cần quan tâm", Trần Triệu Dương thản nhiên nói.

"Anh Trần, còn một chuyện nữa. Khi vụ án vừa kết thúc, có hai người nam nữ đến đồn cảnh sát thẩm vấn chúng tôi. Bọn họ biết sự tồn tại của anh, e rằng sẽ đến tìm anh", Tăng Kim Lai tiếp tục nói.

Ô, bọn họ không nói bọn họ là ai sao?”, Trần Triệu Dương nhíu mày, nghĩ đến hai người anh từng gặp.

“Tôi cũng không biết thân phận của họ là gì, nhưng nhìn vào thái độ của cảnh sát đối với họ, có lẽ là có thân phận cao hơn cả cảnh sát", Tăng Kim Lai do dự đáp.

"Được rồi, đừng lo về bọn họ nữa, chỉ cần họ không tới quấy rầy tôi là được rồi", Trần Triệu Dương gật đầu, anh không thèm quan tâm đối phương là ai.

"Vâng thưa anh Trần", Tăng Kim Lai đáp, rồi cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.