"Tôi có nói cậu ta hết cách chữa đâu? Tôi sẽ viết ra cho ông một vài thứ, ông đi chuẩn bị đầy đủ rồi đến tìm tôi", Trần Triệu Dương thẳng tay kéo tờ giấy trên bàn ra, viết vào đó một số thứ cần rồi đưa cho chú Vinh.
"Vậy...vậy Trương Hàng thế nào rồi?", Phạm Thanh Thanh không kiềm được lên tiếng hỏi.
"Không phải cô đã thấy rồi sao? Toàn thân năm yên bất động, nếu không chữa trị kịp thời thì khả năng cao sẽ bị liệt nửa người", Trần Triệu Dương lườm quýt Phạm Thanh Thanh, mình còn chưa chữa nữa đấy, còn sao nữa chứ? Có khác gì ban đầu đâu?
Nghe xong lời của Trần Triệu Dương, Phạm Thanh Thanh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn.
"Ý của cậu Trần là Trương Hàng vẫn còn cứu được à?", chú Vinh ngập ngừng hỏi với vẻ mặt dè dặt.
"Nếu hết cách cứu chữa tôi còn bảo mấy người đi mua đồ làm gì? Còn không chuẩn bị nhanh đi, tôi sẽ bắt tay vào bước đầu chữa trị cho cậu ta, sau khi tôi chữa xong rồi, mấy người mang đồ đã mua về thì tôi sẽ hướng dẫn mấy người cách sử dụng", Trần Triệu Dương quay lại trong phòng Trương Hàng.
Vu Hòa Vĩ tự chạy đi mua đồ, chỉ còn lại hai người Phạm Thanh Thanh và chú Vinh nhìn Trần Triệu Dương không ngừng vỗ tới vỗ lui trên người Trương Hàng, mặc dù bọn họ cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn không dám làm phiền Trần Triệu Dương.
"Chú Vinh, chú nhìn kìa", ngay lúc này, Phạm Thanh Thanh đột nhiên chỉ tay vào máy điện tâm đồ bên cạnh máy hô hấp, với vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ rồi nhỏ giọng.
Chú Vinh nhìn sang thì thấy sơ đồ nhịp tim của Trương Hàng bắt đầu có gợn sóng, không còn yên ắng như ban đầu nữa mà nhấp nhô lên xuống không ngừng. Đây chắc chản là kết quả chữa trị của Trần Triệu Dương.
"Tốt quá rồi, quả nhiên mời cậu Trần đến không sai mà", sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, chú Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, càng thêm khâm phục với y thuật của Trần Triệu Dương, đồng thời trong lòng ông ta cũng dấy lên hy vọng không nguôi.
Việc Trần Triệu Dương đã làm cũng khá đơn giản, đó chính là võ vào người nhằm lưu thông máu và kích hoạt lại cơ bắp, nếu không các cơ quan trên cơ thể cậu ta sẽ bị hoại tử vì đã nằm một chỗ trong thời gian dài.
Trần Triệu Dương cũng không chỉ võ lung tung, mà đều nhắm vào các vị trí huyệt đạo trên người cậu ta, hơn nữa anh lại còn chậm rãi truyền vào cơ thể cậu ta thêm vài luồng chân khí.
Sau một hồi cố gắng, Trần Triệu Dương cũng đã thu hồi lại chân khí bước ra ngoài.
Lúc này Vu Hòa Vĩ đi mua đồ cũng đã về, điều này cũng làm Trần Triệu Dương có chút ngạc nhiên, xem ra tổ chức Long Tổ của thành phố Long Hải cũng không vô dụng như anh nghĩ.
Nên biết một điều, những loại thuốc Trần Triệu Dương bảo bọn họ đi mua đa phần không thể đến đại một nơi trong thành phố là có thể mua được.
Thế mà Vu Hòa Vĩ lại giải quyết êm xuôi trong thời gian chưa đầy 10 phút.
"Đổ hết số thuốc này vào bồn tắm, sau đó đặt Trương Hàng nằm vào ngâm, nhớ là chỉ chừa lại một bộ đồ lót còn lại thì lột ra hết", Trần Triệu Dương lựa ra một số loại thuốc, những thứ còn lại đều đưa cho chú Vinh và Vu Hòa Vĩ.
"Vậy thôi...tôi ra ngoài trước nhé", nghe Trần Triệu Dương muốn lột sạch quần áo của Trương Hàng, Phạm Thanh Thanh có chút lúng túng quay người chạy ra khỏi phòng.
Trần Triệu Dương cũng không để ý đến, tiếp tục xử lý đống thuốc còn dư lại.
Không phải loại thuốc nào cũng thích hợp để ngâm vào nước.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, lúc này Trần Triệu Dương mới chỉ huy hai người họ nâng Trương Hàng bỏ vào trong bồn tắm.
"Được rồi, mấy người ra ngoài đi”, sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Triệu Dương bảo hai người họ đều đi ra ngoài.
"Chú Vinh, chú cảm thấy người này đáng tin không? Đây chắc là phương pháp ngâm thuốc rồi, ngâm thuốc có thể làm người thực vật tỉnh dậy sao?", sau khi ra khỏi phòng, Vu Hòa Vĩ ngập ngừng hỏi.
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng dù sao cũng nên thử, căn cứ ở thành phố Long Hải của chúng ta vốn đã rất thưa thớt người tài rồi, huống chỉ Trương Hàng lại là chiến hữu của chúng ta, cậu ta xảy ra chuyện chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ biết dốc hết sức thôi", chú Vinh lắc đầu, hiển nhiên cũng không đặt toàn bộ niềm tin vào Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương cũng không quan tâm những người bên ngoài đang nghĩ gì, bây giờ anh chỉ muốn cứu sống Trương Hàng, như thế thì anh có thể biết ai là người đứng sau đang nhằm vào Nam Cung Yến.
Dù sao thì nhiệm vụ quan trọng ban đầu của anh cũng là đến thành phố Nam Hải để bảo vệ Nam Cung Yến.
Lúc đầu anh còn khá hời hợt vì cho rằng chỉ là đám nhãi nhép, nhưng chuyện lần này đã đánh cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh, người có mưu đồ với Nam Cung Yến đang ẩn núp trong bóng tối kia vẫn một mực yên ng, và nếu như anh không vừa khéo ở trong biệt thự, e rẵng Nam Cung Yến đã gặp chuyện vô cùng nguy hiểm rồi.