Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì rất ngạc nhiên khi thấy Trần Triệu Dương xuất hiện tại cửa hàng đồng hồ.
Bọn họ cũng không ngờ Trần Triệu Dương đến nhanh như vậy, hơn nữa còn đúng lúc tìm được hai người họ.
“Cô à, cái này..”, cô nhân viên bán hàng thấy đối phương chắc có quen biết, cô ta hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Mặc kệ anh ấy, cô cứ gói nó lại đi. Tôi thanh toán ngay”, nghe nhân viên bán hàng nói vậy, cô không thèm chào hỏi Trần Triệu Dương mà trực tiếp nói với cô ta.
Cô còn tưởng Trần Triệu Dương sợ bị mất mặt khi mình mua đồng hồ tặng anh ở nơi công cộng.
“Không cần đâu, anh sẽ đeo luôn”, Trần Triệu Dương đột nhiên đi vào rồi lại lên tiếng lần nữa.
Vốn dĩ cô nhân viên bán hàng hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe Trần Triệu Dương nói xong thì đột nhiên thở phào.
Thì ra là cô ta hiểu lầm.
Cô ta còn tưởng người đàn ông này không muốn để người phụ nữ này trả tiền, không ngờ, cuối cùng vẫn là người phụ nữ này trả tiền, xem ra là một trai bao dựa hơi phụ nữ rồi.
Nhưng vì được đào tạo rất chuyên nghiệp nên cô ta nhanh chóng lấy chiếc đồng hồ trưng trong tủ ra đưa cho Trần Triệu Dương.
“Vợ à, anh rất thích, cảm ơn em”, Trần Triệu Dương đi lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến và nói.
“Sao anh tới đây nhanh vậy? Em còn muốn đem lại bất ngờ cho anh”, thấy Trần Triệu Dương tới thì Nam Cung Yến trách cứ anh.
“Ha ha, hay là anh giả bộ không biết, em mua trước đi, sau đó hãy tặng lại anh”, Trần Triệu Dương cười một tràng rồi nói đùa.
“Đúng là trẻ con, không thèm để ý tới anh. Mau đi thử đi, xem có hợp với anh không”, Nam Cung Yến trợn mắt rồi cũng bất lực nói với anh.
“Nhất định rất hợp rồi, vợ anh chọn là tuyệt vời nhất mà”, Trần Triệu Dương tỏ ra chắc chắn, anh lập tức đi tới trước tủ trưng bày.
“Để em đeo cho anh”, Tuyên Hoàng bên cạnh đẩy Nam Cung Tuyết một cái. Cô hốt hoảng bước. nhanh lên trước, nhận lấy đồng hồ từ tay của cô nhân viên bán hàng và đeo lên giúp Trần Triệu Dương.
“Rất hợp, chính là nó rồi”, thấy Trần Triệu Dương đeo đồng hồ mình mua, trong lòng Nam Cung Yến rất vui mừng. Sự vui vẻ này không hề như lúc trước, dường như trang điểm cho Trần Triệu Dương xong cũng có thể mang lại cảm giác thành tựu cho cô vậy.
Giống như đây là giác ngộ của một người vợ.
Trần Triệu Dương dĩ nhiên biết tâm trạng lúc này của Nam Cung Yến, chuyện đồng hồ đại loại vậy, anh cũng không đam mê, ngay cả điện thoại anh cũng đổi sang hợp kim. Dù gì anh cứ đi đánh đấm với người khác, đánh qua đánh lại nên cũng đổi biết bao nhiêu cái điện thoại rồi.
Chiếc đồng hồ này xem ra có vẻ chắc hơn điện thoại nhưng e là cũng chịu không nổi một đòn của cường giả cấp bậc hậu thiên, chứ đừng nói người có cấp bậc như anh.
Sau đó, Nam Cung Yến trả tiền xong, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn tưởng vài chục ngàn tệ đã là mắc rồi, không ngờ đồng hồ này có giá hơn một triệu tệ. Nhưng Trần Triệu Dương không có khái niệm về tiền bạc, tuy anh hơi bất ngờ nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.
“Còn đồ đạc mà hai người mua đâu? Đừng nói cả buổi sáng mà chỉ mua mỗi chiếc đồng hồ này thôi chứ?”, sau khi ra khỏi cửa hàng, Trần Triệu Dương đột nhiên thở phào, sau đó hỏi Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
“Anh đoán xem?”, nghe Trần Triệu Dương có vẻ nghi hoặc, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhìn nhau rồi lộ ra nụ cười tinh nghịch.