Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 754



Thấy nụ cười kì quái của hai người, Trần Triệu Dương hơi do dự hỏi: “Không chỉ một cái đồng hồ mà còn có thứ khác nữa phải không?”

“Trong xe ở bãi đỗ!”, thấy Trần Triệu Dương đã đoán ra, hai cô vui vẻ bật cười.

“Các em mua bao nhiêu thứ vậy?”, thấy hai người cười vui vẻ như vậy, Trần Triệu Dương hơi nghỉ hoặc.

“Ha ha... thấy rồi anh sẽ biết. Được rồi, chúng ta đi ăn trước, cơm nước xong lại dạo thêm một vòng nữa”, Nam Cung Yến không nói thêm gì mà kéo Trần Triệu Dương đến nhà hàng.

Hai ngày nay, cả thành phố Long Hải luôn trong tình trạng sợ bóng sợ gió, bởi vì....

Nhà họ Chu trong ba thế gia kinh doanh nổi tiếng đột ngột bán đổ bán tháo gia sản. Cả nhà họ Chu di cư sang Đông Nam Á, nguyên nhân thì không rõ, có rất nhiều ý kiến trái chiều.

Nhiều người thông minh đã nhận ra được có gì đó không ổn.

Nhà họ Thương bị diệt, nhà họ Chu phải trốn đến Đông Nam Á xa xôi, mấy chuyện này đều xảy ra sau khi cậu Trần đến thành phố Long Hải, cộng thêm chuyện hai nhà này từng gây mâu thuẫn với Trần Triệu Dương.

Nếu nói đến người có thể khiến hai gia tộc kinh doanh lớn là nhà họ Thương và nhà họ Chu xảy ra tình trạng như vậy ở thành phố Long Hải thì e là chỉ có Trần Triệu Dương. Suy cho cùng, dù có là nhà họ Hạ, họ cũng không có dễ dàng đối phó với hai nhà này như vậy.

Sau khi nhà họ Chu xảy ra chuyện, bầu không khí cả thành phố Long Hải đều trở nên căng thẳng. Dù là thế giới ngầm hay các gia tộc khác, ai cũng ra lệnh giới nghiêm. Ảnh của Trần Triệu Dương và những người cạnh anh đều được các gia tộc lớn phát cho con cháu, nếu bất kỳ ai đắc tội với Trần Triệu Dương và người cạnh anh thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Ngày thứ ba, người đến đón Trần Triệu Dương là Vu Hòa Vĩ.

“Anh Trần..”, thấy Trần Triệu Dương đi ra, Vu Hòa Vĩ lập tức kính cẩn mở cửa cho anh.

“Đi thôi”, Trần Triệu Dương lên xe, hai người lái thẳng đến căn cứ của họ.

“Long Tổ của các anh chỉ có bốn người à?”, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi.

“Không phải, thật ra người của Long Tổ ở thành phố Long Hải còn vài thành viên nữa nhưng họ đã đi làm nhiệm vụ, bây giờ chỉ còn bốn người bọn tôi ở lại”, Vu Hòa Vĩ giải thích.

“Đường đường là Long Tổ mà thực lực của các anh kém thế”, Trần Triệu Dương chê bai chẳng hề nể nang ai.

“Bọn tôi cũng hết cách rồi, lúc đầu khi gia nhập, Long Tổ ở thành phố Long Hải đã như vậy rồi. Bọn tôi không thể hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ cả, cuối cùng là người nhận được tài nguyên ít nhất, lâu dần thực lực của Long Tổ ở thành phố Long Hải cũng dần tụt xuống áp chót”.

Vu Hòa Vĩ thở dài, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng khi mình trở thành thành viên của Long Tổ thì sẽ tạo ra thành tích to lớn nhưng không ngờ lại như vậy.

“Long Tổ của các anh không một ai có năng lực mạnh cả sao?”, Trần Triệu Dương nhướng mày, anh không tin Long Tổ chỉ có một đám người yếu tới vậy. Dù đây chỉ là một chỉ nhánh ở thành phố Long Hải nhưng cũng không nên có tình trạng thảm hại như thế.

“Có thì có nhưng...”, nghe nói vậy, Vu Hòa Vĩ hơi kích động nhưng sau đó sắc mặt trở nên u ám, không nói tiếp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.