Võ anh tu luyện là Thuần Dương Vô Cực Công, mà nếu đã có hai chữ "Thuần Dương" nghĩa là không thể nào đánh bại Đồng Tử Công được.
Chỉ khi đạt đến trình độ võ đạo tông sư mới không cần phải kiêng kị gì nữa.
"Lão già kia chắc chắn là cố ý mà!", nghĩ lại tình hình ban đầu lúc lão già kia bảo anh đến thành phố Nam Hải, Trần Triệu Dương không nhịn được liền căn răng nghiến lợi.
"Anh rể, anh đang lẩm bẩm gì thế? Lúc thì cười y như thắng ngu, lúc thì mặt mày rầu rĩ", Tuyên Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương không nhịn được trêu chọc.
"Em mới bị ngu đấy, còn không nhanh giúp Tiểu Yến chuẩn bị cuộc họp", Trần Triệu Dương trừng mắt, tức giận rống.
"Xì, chẳng thèm để ý anh nữa", Tuyên Hoàng lườm Trần Triệu Dương rồi đi theo Nam Cung Yến vào phòng họp.
Về phần cuộc họp, Trần Triệu Dương hoàn toàn không có hứng thú, nên ngồi chờ trong phòng làm việc.
"Reng, reng, reng..."
Ngay lúc Trần Triệu Dương còn đang suy ngẫm nên điều chế Thúy Linh Chi như thế nào thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
"Sao thế Thiệu Phong? Bên Nam Hải xảy ra chuyện gì sao?", từ trước tới giờ Hứa Thiệu Phong có khi nào gọi điện thoại cho anh đâu, Trần Triệu Dương bỗng thấy trong lòng giật thót.
"Nam Hải bên này tạm thời không có chuyện gì đâu cậu Trần, nhưng theo tình báo tôi nhận được, những công ty hồi trước xâm nhập vào Nam Hải đều do Giang Môn cài vào, dạo gần đây dường như bọn họ đã bắt đầu hành động", Hứa Thiệu Phong nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
"Ồ, Giang Môn à, suýt nữa thì tôi cũng quên mất, sao thế? Bọn họ muốn đối đầu với chúng ta sao?", nghe xong lời của Hứa Thiệu Phong, Trần Triệu Dương mới nhớ đến thế lực Giang Môn này.
Trước đây đã đắc tội với Giang Môn ở đại hội Nam Hải, sau đó người của Giang Môn cũng không cam lòng, cử người đến Nam Hải gây rối, kết quả thì bị chị em nhà họ Cận đuổi chạy mất.
Trước kia, Hứa Thiệu Phong từng nói với anh mấy công ty kia có gì đó là lạ, chẳng qua sau đó bận bịu quá nhiều chuyện nên cũng quên béng đi.
Không nghĩ tới, qua lâu như vậy rồi, Hứa Thiệu Phong vẫn luôn điều tra chuyện này, lại còn tra ra từ đầu đến đuôi, xem ra Hứa Thiệu Phong quả nhiên là người được việc.
"Giang Môn sao? Anh điều tra rõ ràng tất cả tình báo đi, còn những chuyện khác anh tạm thời gác lại", Trần Triệu Dương cân nhắc trong bụng, Giang Môn này cầm tinh con cóc mà, không cắn được người ta nhưng cũng làm người ta kinh tởm.
Nếu như lần này Giang Môn còn gây chuyện, vậy anh không ngại xóa sổ hoàn toàn Giang Môn luôn.
"Vâng, cậu Trần!", Hứa Thiệu Phong đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Triệu Dương ngẫm nghĩ một hồi, chuyện trên thương trường vẫn nên tìm người trong nghề làm thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương liền tìm số gọi điện thoại cho Từ Hồng Nho.
Từ khi rời khỏi thành phố Vân Hải, anh cũng chưa từng liên lạc với Từ Hồng Nho, nên biết một điều, trước đó Từ Hồng Nho hợp tác được với những thế lực ở thành phố Vân Hải kia đều là dưới danh nghĩa của anh, đến lúc để ông ta góp sức rồi.
"Trần Triệu Dương, lâu rồi sao cậu không liên lạc với tôi chứ, nghe Tịnh Nhã nói, cậu đến thành phố Long Hải rồi à?", đầu dây bên kia vừa bắt máy thì giọng nói Từ Hồng Nho liền vang lên.