“Không phiền, có thể ở với cô là vinh hạnh của tôi”, Nam Cung Yến không để tâm đến cái gì khác mà trong đầu bây giờ chỉ tràn ngập niềm vui.
“Thế thì cảm ơn cô quá”,.Julia vui vẻ cười.
Sau đó hai người nói chuyện trên trời dưới đất,cảm giác như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Tuyên Hoàng thấy thế thì chỉ có thể đi ra ngoài tìm Trần Triệu Dương.
“Anh rể, anh mau nhìn xem, chị Nam Cung Yến điên rồi, chị ấy thế mà lại mời.Julia về nhà”, Tuyên Hoàng thấy Trần Triệu Dương đứng trong góc thì có chút tức giận, vội chạy đến nói.
“Hả...”, vốn anh không muốn cho hai người đó biết nhau nên mới trốn vào góc này để ăn, không ngờ kết quả hai người đó lại gặp nhau rồi, theo lời của Tuyên Hoàng thì lại còn nói chuyện trên trời dưới đất, thậm chí Nam Cung Yến còn định mời vulia về nhà ở.
“Tình huống thế nào? Không phải hai người họ không biết nhau hay sao?”, Trần Triệu Dương nhìn Tuyên Hoàng với vẻ mặt khó hiểu, rồi hỏi lại.
“Sao em biết được, người phụ nữ.Julia đó vừa vào đã tìm được chị Nam Cung Yến, lại còn nói là muốn hợp tác, có chuyện này rồi thì chị Tiểu Yến bắt đầu kích động, sau đó thành ra như thế”, Tuyên Hoàng bất lực nói.
“Anh biết rồi”, nghe được lời của Tuyên Hoàng thì Trần Triệu Dương võ vào đầu một phát.
Sao mà anh lại quên mất cơ chứ, Julia không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp mà thủ đoạn cũng vô cùng giỏi, lần này đến Long Hải, chắc chắn cô ta đã tính toán hết rồi.
Chắc chắn Julia đã biết Nam Cung Yến, nên cô tất nhiên cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta.
Chỉ trong nháy mắt Trần Triệu Dương đã hiểu rõ suy nghĩ của.Julia.
“Bây giờ làm thế nào? Thật sự để cho người phụ nữ đó vào nhà sao?”, Tuyên Hoàng nói một cách khó chịu.
“Anh làm gì được chứ, tất cả đều do chị Tiểu "Yến của em làm chủ, anh cũng không có cách nào”, Trần Triệu Dương bất lực nói.
Tiệc rượu cũng không có gì, chỉ là do mấy công ty lớn muốn hợp tác với.Julia tổ chức mà thôi.
Nếu mà mấy tổng giám đốc của mấy công ty đó biết được.Julia đã sớm chọn được đối tượng hợp tác thì chắc bây giờ cũng không tranh nhau đến đỏ mặt tía tai như thế.
“Dẫn cô đi gặp một người bạn của cô”, nói chuyện với Julia một hồi lâu thì Nam Cung Yến mới nhận ra không thấy Tuyên Hoàng và Trần Triệu Dương ở đây, cho nên cô lập tức muốn dẫn.Julia qua đó.
“Bạn của tôi? Ý cô là Trần Triệu Dương? Anh ấy cũng ở đây hay sao?”, Julia nghe được lời của Nam Cung Yến thì lập tức hỏi một cách thản nhiên.
Cô ta rất tự nhiên mà nói rằng mình quen biết Trần Triệu Dương, vì dù gì Nam Cung Yến nói là người quen của cô ta, trừ Trần Triệu Dương ra thì cô ta không biết ai nữa cả.
Nếu mà che giấu sẽ khiến người ta có cảm giác mình chột dạ, thế tại sao không nói một cách thản nhiên, đường đường chính chính chứ.
“Đúng thế, tôi nghe nói cô đã từng cứu chồng tôi, còn chưa kịp cảm ơn cô nữa”, lúc này Nam Cung Yến cũng đã khôi phục lại lý trí, lập tức nói một cách giòn giã.
“Không cần cảm ơn đâu, dù gì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi”,.Julia cười một cái rồi nói một cách thản nhiên.
“Cô nói tiếng Hoa Hạ tốt thật đấy, chắc cũng mất nhiều công tập luyện”, Nam Cung Yến đột nhiên chuyển đề tài, hỏi.
“Đúng thế, tiếng Hoa Hạ uyên thâm, tôi tốn biết bao công sức mới có thể học được chút xíu này”, vulia nghĩ đến chuyện mình học nói tiếng Hoa Hạ này lại thấy vui, vì ít nhất có thể nói chung một ngôn ngữ với anh ấy.