Những thuật truyền thống đã biến mất của Hoa Hạ, không chỉ có thuật cơ quan, không phải vì không có người để kế thừa, mà là không thể theo kịp tốc. độ của thời đại, những thuật truyền thống này cũng không thể nào mang lại lợi ích thiết thực cho bọn họ, hoàn toàn không thể nào tiếp tục duy trì nữa.
Đây chính là chuyện đáng buồn nhất, nhưng lại là chuyện không thể cứu vãn nhất.
“Đây không phải là thuật cơ quan lợi hại nhất của nhà họ Mặc các người sao, nếu như là lợi hại nhất, thì tôi thật sự rất thất vọng đó. Đường đường là cơ quan của nhà họ Mặc mà lại vô dụng như vậy!”, Trần Triệu Dương liền lạnh lùng cười, bước lên phía trước, lạnh lùng nói.
Vốn dĩ Nam Cung Yến còn rất lo lắng, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng trở nên khẩn trương, vội vàng liếc anh một cái để ra hiệu.
Thế nhưng, Trần Triệu Dương cũng làm ngơ ánh mắt của Nam Cung Yến, anh vẫn lạnh lùng nhìn Mặc Uyên như cũ.
“Cậu... cậu câm miệng lại cho tôi, tôi không cho phép cậu xúc phạm thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi!”, Mặc Uyên đột nhiên hét lên, giọng nói tràn đầy tức giận và tự hoài nghi chính mình.
“Tôi nói sai sao? Nếu như thuật cơ quan của nhà họ Mặc các người ghê gớm như vậy, thì thử cho. tôi xem mức độ khó nhất xem nào!”, Trần Triệu Dương lạnh lùng cười, thách thức Mặc Uyên.
“Trần Triệu Dương...", Nam Cung Yến là tổng giám đốc của một công ty, đương nhiên có thể nhận ra tình trạng của Mặc Uyên không ổn nên cô hét lên.
“Được, nếu cậu đã muốn hiểu biết về thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi thì tôi chiều theo cậu vậy, mong cậu sẽ không bị dọa sợ tè ra quần!”, Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, uy hiếp.
“Ồ? Vậy sao? Lá gan của tôi khá nhỏ, vì thế đừng làm tôi sợ đó nha!”, nghe thấy lời nói của Mặc Uyên, Trần Triệu Dương liền giật mình.
Về trình độ đặt cơ quan của Mặc Uyên, anh cũng đã có chút hiểu biết, mặc dù rất lợi hại, nhưng anh cũng không coi trọng lắm.
Nhưng mà những cơ quan mà Mặc Uyên nói là có thể dọa mình sợ đến tè ra quần, e rằng không phải do Mặc Uyên làm, có lẽ là những cơ quan do nhà họ Mặc để lại.
“Có bản lĩnh thì cậu đi theo tôi!", hiện giờ Mặc Uyên đã bị Trần Triệu Dương chọc cho điên tiết, mặt đỏ tía tai vội vàng đi vào trong mảnh sân nhỏ.
“Đi, bà xã, chúng ta đi xem nào!”, Trần Triệu Dương liền nắm lấy tay Nam Cung Yến, đi theo Mặc Uyên.
Khi Trần Triệu Dương vừa phá giải những cơ quan, anh đã cảm nhận được, căn nhà nhỏ có sân này không tầm thường, anh cảm giác được tia uy hiếp ẩn dật.
Với sức mạnh hiện giờ của Trần Triệu Dương, thêm vào đó sức mạnh của xác thịt, những thứ uy hiếp bình thường không thể nào làm tổn thương anh được.
Nhưng căn nhà nhỏ có sân này lại khiến anh có cảm giác bị uy hiếp, đúng là không đơn giản.
“Chỉ cần cậu có thể bước ra từ gian nhà chính thì coi như cậu thắng, tôi chắc chắn sẽ không hối hận!"”, Mặc Uyên cố gắng chịu đựng sự kích thích trong lòng để nói.
“Được thôi!", Trần Triệu Dương đồng ý.
Nếu đã muốn thu phục người thừa kế của nhà họ Mặc làm đàn em mình thì anh phải khiến đối phương thua đến mức tâm phục khẩu phục chứ.
Làm thế nào mới có thể khiến đối phương tâm phục khẩu phục đây?
Đó chính là đánh bại anh ta trong lĩnh vực mà đối phương am hiểu nhất.
“Bà xã, em không cần lo, những cơ quan này không thể khiến anh bị thương đâu!”, Nam Cung Yến cũng cảm thấy sự bất thường từ gian nhà chính, còn những lời của Trần Triệu Dương rất bình tĩnh, đúng lúc đánh bay sự lo lắng trong lòng cô.
Nói xong, Trần Triệu Dương sải bước về phía gian nhà chính, bước chân của anh rất vững vàng.
Cũng không chỉ vì Trần Triệu Dương muốn thu nhận Mặc Uyên làm đàn em mình, mà vì trong gian nhà này, anh nhìn thấy một thứ mình mong đợi đã lâu.
"Thêm một hộp cơ quan, trước đây anh đã lấy được hai hộp.
Trong mỗi hộp cơ quan đều có một viên linh dược có thể tôi luyện thân thể, ngoài ra còn có một mảnh bản đồ rách, nhưng anh không biết liệu hộp cơ quan này sẽ có điều gì bất ngờ đây.