Chỉ thấy người đàn ông đang lao ra đột nhiên bay ngược lên, mà thứ cản trở gã chỉ là một cây đũa, tiếp đó, cả người gã bị cây đũa này cố định ở trên tường.
“Mời biểu diễn”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, nếu như để cho tên này tự đánh mặt mình thì sẽ thế nào đây?
Quả nhiên, Trần Triệu Dương vừa mới dứt lời, người nọ giống như bị điên, bắt đầu đánh vào mặt của mình.
Mấy cái đánh này không hề nhẹ, khoảng chừng sau mười mấy bàn tay, tới khi gương mặt ban đầu sưng lên giống như đầu lợn, động tác của gã ta cuối cùng gã ta cũng ngừng lại.
Không phải vì gã chủ động ngừng, mà là bởi vì đã ngất rồi.
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cái tên này chỉ sợ là điên rồi, tự đánh mình tới mức ngất đi.
Mãi tới khi tên đó ngất xỉu, Hạ Thanh Minh mới hoàn hồn, ông ta suýt chút nữa bị bạt tai trước mặt mọi người.
Nếu không phải Trần Triệu Dương cứu mình, chỉ sợ hôm nay bản thân mình sẽ trở thành trò cười, bị tôi tớ của nhà họ Quý bạt tai.
Những người khác cho rằng người nọ bị động kinh, chỉ có Quý Chiêm Quân và mấy người đàn ông kia biết, gã ta vốn không hề có bệnh, sao có thể tự mình đánh mình?
Chuyện này có lẽ là do Trần Triệu Dương ra tay, nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Chiêm Quân nhìn Trần Triệu Dương lập tức tràn ngập sự kiêng kị.
“Tất cả lên cho tôi”, Quý Chiêm Quân sợ đêm dài lắm mộng, lập tức vung tay lên, mấy tên đàn ông đó nhanh chóng vây quanh Trần Triệu Dương.
Không đợi Trần Triệu Dương nói chuyện, mấy người này nhanh chóng bay về phía anh.
Hiển nhiên là chuyện vừa mới xảy ra khiến cho bọn họ sinh lòng cảnh giác với Trần Triệu Dương, cho nên vừa mới vọt lên bọn họ đã sử dụng toàn lực.
“Cút đi”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó quét ngang chân một cái.
Chỉ nhìn thấy đám người vốn đã vọt qua chỗ Trần Triệu Dương đụng trúng cái quét này, mấy người kia rên còn chưa rên đã nhanh chóng bị Trần Triệu Dương đá bay ra.
Mấy người bị đá bay ra ngoài lại tiếp tục đè lên cái gã đánh mình tới mức ngất xỉu kia, gã đó lập tức bị đè tới tỉnh lại, chẳng qua lúc tỉnh lại đối mặt đám người này, gã lại tiếp tục ngất đi lần nữa.
“Quý Chiêm Quân, người ông dựa vào đã không có, ông còn cứng miệng không thừa nhận à?”, Trần Triệu Dương cũng không muốn nhiều lời với ông ta, còn chưa đợi Quý Chiêm Quân phản ứng đã nhanh chóng bóp lấy cổ Quý Chiêm Quân.
Ngay sau đó, Trần Triệu Dương dùng tay móc ra một bao giấy từ túi quần phía sau mông của Quý Chiêm Quân.
“Ông Minh, đừng dùng tay đụng vào thứ này”, thân thể Trần Triệu Dương trải qua vài lần rèn luyện cho nên không còn sợ mấy thứ này, thế nhưng Hạ Thanh Minh nhìn thấy thứ này thế mà lại muốn dùng tay lấy, dọa cho Trần Triệu Dương vội vàng cất nó đi.
“Độc tính của thứ này rất lợi hại, đừng dùng tay chạm vào nớ", Trần Triệu Dương lập tức giải thích với ông Minh.
Nghe được lời của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh lập tức nở nụ cười ngại ngùng, hôm nay đúng là quá xấu hổ.
Được Trần Triệu Dương cứu nhiều lần, bây giờ còn suýt xảy ra chuyện, có lẽ hôm nay chính là ngày ông ta xấu hổ nhất.
May mà ông ta cũng không phải loại người hẹp hòi, đối với loại chuyện này cũng chỉ cười cho qua.