Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 841



Đám võ giả phía sau nghe Hồng Thịnh nói vậy, tất cả đều bị doạ đến run cả người, nhìn thấy ánh mắt của ông ta trở nên không giống bình thường.

Cách tra tấn người khác như vậy, nghĩ thôi cũng đã không chịu nổi. Cũng may người chịu đựng không phải bọn họ.

Ngay lập tức, bọn họ nhìn sang Tật Phong đang nằm trên mặt đất với vẻ thông cảm.

Đắc tội ai không đắc tội, cứ phải đắc tội với tên biến thái Hồng Thịnh. Như vậy thì xong rồi, muốn chết cũng khó.

Nghe Hồng Thịnh nói vậy, trong lòng Tật Phong loé lên sự kinh bỉ, cậu ta lạnh lùng nói: “Ô, đây chính là cực hình mà ông nói hả? Đúng là tàn khốc quá à”. 

“Haiz, vốn dĩ tôi còn tưởng có chiêu gì mới. Cực hình thuộc kiểu trẻ con này thì lúc tôi vừa mới xuất đạo đã thử qua rồi, đúng là ấu trĩ rồi. Lễ nào bản lĩnh của các người chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

Tuy Tật Phong biết loại tra tấn này không hề dễ chịu, nhưng cậu ta biết, mình ở đây kéo dài thời gian, bọn người Cẩu Tử càng có thêm phần an toàn.

Nghe Tật Phong nói vậy, mọi người đều trừng to mắt, ánh mắt không dám tin nhìn sang Tật Phong.

Tuy hơi nghi ngờ những gì Tật Phong nói, nhưng thấy ánh mắt của cậu ta như vậy, họ biết là đối phương không nói dối.

Liên tưởng đến việc huấn luyện hàng ngày của bốn người này chắc sẽ rất cao, chắc không phải là người của chính phủ chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng đám người này bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Tuy địa vị thân phận võ giả của họ cách biệt nhưng đó cũng phải coi là đi theo ai. Nếu phải đắc tội với chính phủ, vậy bọn họ tuyệt đối không dám làm.

Chưa nói đến việc chính phủ sở hữu vũ khí nóng, chỉ riêng Long Tổ cũng đủ khiến đám người bọn họ không xong rồi. 

“Thăng nhãi, các người rốt cuộc là ai vậy? Nói ra lai lịch đi, nếu như dây vào người không nên dây vào thì bọn tao xin lỗi, sẽ thả mày đi”, người khác có thể nghĩ, Hồng Thịnh dĩ nhiên cũng có nghĩ tới. Ông ta lập tức nghỉ ngờ hỏi lại.

“Yên tâm đi. Chúng tôi không phải người của chính phủ. Nếu chúng tôi thật sự là người của chính phủ, e là người thưởng cho chúng tôi cũng không dám treo giải thưởng rồi. Muốn ra tay thì tuỳ ý, đừng có kiêng dè”, Tật Phong hừ lạnh, trực tiếp xoá tan sự nghi ngờ của đám người này.

Đám người của Hồng Thịnh sau khi nghe xong thì đột nhiên thở phào.

“Mày đúng là cứng đầu. Nếu mày nói mày là người của chính phủ, cho dù là nói dối, bọn tạo ắt sẽ lo lắng, không dám làm gì mày. Còn mày nói vậy, nếu bọn tao không làm gì đó, há chẳng phải có lỗi với sự thành thật của mày sao”.

Hồng Thịnh sau khi khôi phục lại trạng thái như trước, ông ta tỏ ra lạnh lùng và lên tiếng.

“Nói nhảm cũng nhiều quá rồi đó. Mau lên đi, nếu còn không ra tay thì không đuổi kịp chuyến xe buýt số 12 đâu”, Tật Phong đột nhiên lên tiếng thúc giục.

Vì lúc này cậu ta phát hiện có người chuẩn bị lặng lẽ rút lui, chắc là muốn đi tìm đám người Cẩu Tử. Cậu ta không thể để cho bọn người này đi được.

Cách tốt nhất chính là gây chuyện ở đây khiến bọn họ thấy hứng thú, còn mình bị tùng xẻo thì quả đúng là chuyện khiến bọn họ thấy thú vị nhất.

“Thật là chưa từng thấy qua ai như mày, tao thật có chút không nỡ giết mày. Nhưng nếu mày đã xin được ra tay, tao còn không ra tay thì há chẳng phải khiến mày càng thêm thất vọng sao”, Hồng Thịnh hơi đơ ra, sau đó ông ta lạnh lùng nói.

“C ởi đồ hản ra đi, dùng lưới đánh cá trói lại”, sau đó Hồng Thịnh trực tiếp kêu đám tay sai của mình ra tay. Còn ông ta giả bộ như đang mài dao, rõ ràng muốn tăng áp lực tâm lý cho Tật Phong.

Đám tay sai của Hồng Thịnh lập tức c ởi đồ của Tật Phong ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.