Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 847



“Dám xẻo thịt anh em của tôi, thì phải chuẩn bị tốt để bị xẻo thịt lại. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang có việc, chờ đó tôi sẽ trở lại xử lý ông”, Trần Triệu Dương thẳng thừng ra tay, đánh nát đan điền của các võ giả xung quanh, sau đó mới nhìn Hồng Thịnh, nói. 

“Mày... Mày muốn làm gì?”, nhìn thấy ánh mắt của Trần Triệu Dương, trong lòng Hồng Thịnh lập tức dâng lên dự cảm bất thường.

“Không phải là ông thích xẻo thịt sao, như ông mong muốn thôi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó một phát đánh nát đan điền của Hồng Thịnh, dao găm trong tay vung ra nhanh như chớp giật.

“A..", bị Trần Triệu Dương đánh nát đan điền, Hồng Thịnh đã sắp phát điên lên rồi, ngay sau đó, con dao găm trong tay Trần Triệu Dương nhanh chóng xẹt qua người ông ta, không biết bao nhiêu nhát, chỉ có vài giây đồng hồ, Hồng Thịnh đã trở thành một người máu.

Chỉ có điều, Trần Triệu Dương cũng không cắt đứt động mạch chủ của ông ta, cho nên mặc dù nhìn rất thê thảm nhưng trong thời gian ngắn tính mạng của ông ta không bị nguy hiểm gì.

“Cho ông thêm chút thời gian”, đối với Hồng Thịnh đang kêu gào thảm thiết, Trần Triệu Dương không hề bị lung lay một chút nào, ánh mắt xuyên thấu đảo qua một lượt, nhanh chóng tìm thấy một chút mật ong đã quá hạn sử dụng.

Sau đó Trần Triệu Dương đổ số mật ong đó lên những vết thương của Hồng Thịnh. 

“Mày... Mày là ma quỷ, mày sẽ chết không được yên thân, thầy của tao nhất định sẽ giết mày”, lúc này, Hồng Thịnh đã hoàn toàn chìm trong sự sợ hãi. Mặc dù ông ta thích tra tấn người ta, nhưng lại không thích bị người khác tra tấn.

“Được, tôi rất mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ đến tìm tôi. Tôi đây lại muốn xem xem, sau khi đột phá được võ đạo tông sư rồi, Lữ Đại Vĩ có tiến bộ gì không. Đúng rồi, nếu như ông ta muốn hỏi tôi là ai, thì ông nói cho ông ta biết, tôi là Trần Triệu Dương”, Trần Triệu Dương nói chuyện vô cùng bình tĩnh với Hồng Thịnh, tựa như hai người bạn đang nói chuyện phiếm. Nếu như hình ảnh trước mặt không máu tanh như thế này...

“Mày... Mày là Trần gia”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Hồng Thịnh lập tức trợn tròn mắt.

Danh tiếng của Trần Triệu Dương ở thành phố Long Hải có thể nói là như sấm bên tai. Có thể nói, bất kỳ võ giả nào ở đây đều biết đến tên Trần gia.

Ra mắt lúc hơn hai mươi tuổi, đạt đến thiên tiên đại thành, đồng thời còn vượt cấp chém giết võ đạo tông sư, ai dám so với anh?

Còn đám võ giả vừa bị phá nát đan điền ở xung quanh nghe Trần Triệu Dương tự giới thiệu xong, lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Kẻ mạnh như thế này, bọn họ làm gì có cơ hội trả thù? 

Chỉ có điều, so với những người đang sợ hãi, thì Hồng Thịnh còn đỡ hơn bọn họ nhiều.

“Ha ha..”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc hai người đàn em của mình lên, lao nhanh đi.

“Đại ca, anh cũng là võ giả sao?”, thực ra mặc dù hai người bọn họ đã bị cắt cho mấy nhát, nhưng đều là những vết thương ngoài da. Đối với những vết thương như thế này, bọn họ đã cảm thấy bình thường từ lâu rồi, vả lại còn có Trần Triệu Dương xử lý giúp bọn họ, nên đã không còn vấn đề gì nữa.

Khi hai người bọn họ bị Trần Triệu Dương xách đi lên xuống mấy lần đã đến vách đá lúc trước, Tật Phong và Cẩu Tử lập tức phải giật mình.

“Những chuyện đó sẽ kể chỉ tiết với các cậu sau. Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bọn họ”, Trần Triệu Dương không đi xuống dưới, mắt nhìn xuyên thấu quét qua một cái đã biết hai người kia đã rời đi, nên ngay lập tức mang hai người kia đi truy tìm theo dấu vết con đường của hai người Hắc Kiện.

Lấy sự hiểu rõ của Trần Triệu Dương đối với bọn họ, cộng thêm sự tồn tại của cái ánh mắt nhìn xuyên thấu này, muốn truy tìm một ai đó thật sự rất dễ dàng.

“Đại ca, anh nói là bọn họ ở đây sao?”, khi Trần Triệu Dương truy tìm theo dấu vết của hai người kia đi vào một con đường đang đèn đỏ ở phía đông thành phố, Trần Triệu Dương mang theo hai người kia đứng dưới một căn phòng hắt ra ánh sáng màu đỏ lờ mờ.

“Không ngờ hai người bọn họ còn đang trốn như thế, không biết đây là ý kiến của ai?”, ánh nhìn xuyên thấu của Trần Triệu Dương đã phát hiện ra Hắc Kiện và Ưng Chuẩn.

Mặc dù sắc mặt của Ưng Chuẩn không tốt lắm nhưng có thể thấy được rằng vết thương của cậu ta đã tốt hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.