Mà sau khi đoạt được lò luyện đan kia, anh vẫn chưa từng luyện chế đan dược. Anh có được nhiều linh dược như vậy cũng không phải chỉ để trưng bày, cho dù dùng linh dược chồng chất lên cũng có thể tạo ra mấy võ giả thiên tiên.
Sau đó Trần Triệu Dương lại giảng cho bọn họ một ít chuyện liên quan tới giới võ đạo.
Đối với chuyện trong giới võ đạo và võ giả, mấy người Tật Phong vẫn chưa từng tiếp xúc qua cho nên nghe tới mức say sưa.
Năm người bọn họ đứng ở góc tường, ngoại trừ Trần Triệu Dương, quần áo trên người mấy tên còn lại đều tả tơi và loang lổ vết máu, mấy người qua đường đều xem đây là mấy người này như là ăn mày bị thần kinh, ai cũng tránh thật xa.
Năm người bọn họ đều chẳng thèm để ý đến những ánh mắt và lời bàn tán như vậy.
Ngay khi nhóm năm người Trần Triệu Dương đang trò chuyện vui vẻ thì có mấy chiếc xe sang trọng dừng trước mặt bọn họ.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, năm người Trần Triệu Dương trèo lên một chiếc xe, sau đó đoàn xe nhanh chóng rời đi.
Mà những người đi đường vừa rồi còn mắng chửi đám người Trần Triệu Dương đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì?
Đến cả mấy tên ăn mày thần kinh cũng được đi xe sang trọng thế ư? “Cậu Trần!”, Tăng Kim Lai cũng ngồi trong xe, mặc dù không biết bốn người này có quan hệ gì với Trần Triệu Dương, nhưng Tăng Kim Lai không hề dám chủ quan, luôn duy trì thái độ cung kính.
“Lão Tăng! Thời gian này anh vất vả rồi, giới thiệu cho anh, đây là bốn anh em từng trải qua sống chết với tôi”, bây giờ Trần Triệu Dương mới giới thiệu bốn người Tật Phong cho Tăng Kim Lai.
Tăng Kim Lai biết những người khiến những công ty kia của Giang Môn lay chuyển là bốn vị trước mắt này, anh ta lập tức trợn tròn mắt, sau đó tỏ vẻ kính nể.
“Đại ca, không phải anh ở chỗ này chứ?”, khi Trần Triệu Dương dẫn mấy người kia tới biệt thự số một của Thiên Sướng Viên, thấy tòa biệt thự với lối kiến trúc sang trọng này, bọn họ ngạc nhiên không thôi.
“Đại ca! Anh sa đọa quá, vậy mà suốt ngày. khuyên nhủ bọn em rằng xa hoa là mồ chôn kẻ mạnh, ngày nào anh cũng ở trong cái mộ này có sướng không?”, Tật Phong là kẻ châm chọc dữ dội nhất, nói huych toẹt ra không hề khách khí.
“Cậu mới ở trong mộ đấy, đây là người khác tặng cho tôi! Mà thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đi vào tắm rửa đi! Chờ các cậu sửa soạn xong, tôi sẽ dạy các cậu tu luyện”, Trần Triệu Dương đảo mắt, hận không thể đạp cho tên này một cái.
“Đi thôi! Chúng ta vào hưởng thụ cái mộ này nào!", bốn người bọn họ nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.
Sau đó Trần Triệu Dương sắp xếp chỗ ở cho. bọn họ, đợi đến khi bọn họ đều rửa mặt xong, lúc này anh mới mang quần áo đến cho bọn họ để bọn họ đi thay quần áo.
Về phần quần áo ở đâu ra thì đó là do Tăng Kim Lai dẫn một người thợ may tới, người đó có ánh mắt hơn người, chỉ cần nhìn lướt qua là biết kích thước quần áo của bốn người bọn họ.
Sau đó Tăng Kim Lai lại sai người đưa tất cả quần áo, mũ, bít tất, quần áo lót, đồ vest vân vân... Phù hợp với kích cỡ của bọn họ, kiểu cách nào cũng có, hơn nữa còn là hàng hiệu.
“Con mẹ nó! Lão Tăng làm gì thế này? Mấy người các cậu có quần áo mới mà tôi không có, đúng là đại ca không đáng một đồng mài”, nhìn thấy bốn người bọn họ thay quần áo xong, hình tượng và khí chất ban đầu lập tức thay đổi trong chớp mắt, Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng, càng lúc càng thích năng lực làm việc của Tăng Kim Lai.
“Ha ha... Đại ca à, anh cũng đã có chị dâu rồi, tất nhiên anh Tăng không dám mua quần áo giúp anh. Mà khi nào bọn em mới được gặp chị dâu đây?” Đám người Tật Phong cười vang, sau đó lập tức đưa ra yêu cầu này.
“Các cậu chờ chút, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy”, lúc này tâm trạng này của Trần Triệu Dương rất tốt nên lập tức gọi điện cho Nam Cung Yến.
Thế nhưng điều khiến Trần Triệu Dương Ngạc nhiên là anh gọi sang nhưng lại bị Nam Cung Yến cúp máy, gọi mấy lần đều bị như thế.