"Thế nhưng, nói nhiều như vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì với việc anh tới chỗ kia không?”, lời nói của Nam Cung Yến rất sắc bén.
"Anh lập tức giải thích về chuyện này đây”, Trần Triệu Dương không nghĩ tới Nam Cung Yến lại chấp nhất như vậy, cho nên anh nhanh chóng nói về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Sau khi nghe Trần Triệu Dương nói xong, trong lòng Nam Cung Yến đã tin tưởng, thật ra lúc trước khi Triệu Diễm Linh tới, cô đã sớm biết, chỉ sợ cô chị họ này của mình lại muốn gây sự.
Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, thế mà Triệu Diễm Linh lại mang đến tin tức như vậy, mặc dù cô hoàn toàn không tin lời mà cô ta nói, nhưng tới lúc Triệu Diễm Linh bày hết chứng cứ ở trước mặt cô, cô không thể không tin được nữa.
Lại thêm Triệu Diễm Linh không ngừng nói trước kia Trần Triệu Dương xấu xa như thế nào, chuyện này lại càng khiến tâm trạng của cô thêm bực bội.
Cho nên, lúc đối mặt với Trần Triệu Dương, sắc. mặt của cô không hề tốt, mãi đến khi anh giải thích xong, mà kết quả của lời giải thích này cô còn có thể chấp nhận được.
"Vợ yêu, em có thể tha thứ cho anh không?”, vẻ mặt Trần Triệu Dương thấp thỏm nhìn về phía Nam Cung Yến.
"Tại sao em lại phải tha thứ cho anh?”, vẻ mặt Nam Cung Yến nghiêm túc, sau đó nói: "Anh cũng không có lỗi gì, tại sao em lại phải tha thứ cho anh”.
"Vợ à, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không, em cứ thở mạnh như vậy, khiến anh suýt không thở nổi”, nghe thấy Nam Cung Yến nói như vậy, Trần Triệu Dương lập tức thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Anh mau nói cho em nghe chuyện về các anh khi ở trong thế giới ngầm đi”, Nam Cung Yến cũng không đùa Trần Triệu Dương nữa, mặt mũi cô tràn đầy hiếu kì hỏi lần nữa.
"Đã nói chuyện này hơn một tiếng rồi, chúng ta mà còn không ra ngoài, thì có khi bọn họ lại phải đi tìm chúng ta nữa đớ”, Trần Triệu Dương nhìn thời gian một chút, bất đắc dĩ nói.
"Có phải anh chê em phiền hay không? Không muốn nói với em nữa à?”, Nam Cung Yến quét mắt qua, tức giận nói.
"Ha ha, vợ à, nếu như em thật sự muốn nghe, đêm nay chúng ta có thể nói chuyện trắng đêm, anh hứa sẽ kể những chuyện vô cùng đặc sắc”, Trần Triệu Dương ném cho Nam Cung Yến một ánh mắt đầy quyến rũ, trong lòng lập tức nổi hứng trêu đùa nói.
"Được thôi", Nam Cung Yến vừa nói xong, đột nhiên ý thức được Trần Triệu Dương đang đùa giỡn mình, gương mặt cô lập tức đỏ lên, sau đó tỏ vẻ hờn dỗi, thở phì phò đấm nhẹ Trần Triệu Dương mấy cái.
Hai người lại bắt đầu trêu đùa nhau trong vườn hoa, đám người kia đã sớm không chờ nổi bèn đi tìm bọn họ, kết quả, lại thấy được hình ảnh hai người đang đùa giốn.
"Tôi bảo này, hai người cũng thật quá đáng, chúng tôi ở bên ngoài khổ sở đợi một giờ, hai ngươi thì hay rồi, thế mà lại làm ầm ï ở chỗ này”, Tuyên Hoàng nhìn thấy hai người Trần Triệu Dương đùa giỡn ở nơi đó, lập tức buồn bực nói.
"Không sai, hai người quá đáng thật, nếu như hai người không nói chuyện vừa nói với nhau cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu”, Hạ Hiểu Vũ quen biết Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chưa đến nửa này cũng cười trêu đùa.
"Tôi lại không nói cho các người đó, đây là chuyện bí mật”, Nam Cung Yến tự nhiên biết những lời kia của Trần Triệu Dương quá mức dọa người, hơn nữa cô cũng không muốn cho người khác biết.
"Được, thế mà lại không nói cho chúng tôi, cào cô ấy”, Tuyên Hoàng nghe xong trực tiếp chạy lên đuổi theo Nam Cung Yến, mà Hạ Hiểu Vũ cũng gia nhập vào trong hàng ngũ này, ba cô gái đùa giốn trong hoa viên, giống như là ba con hồ điệp xinh đẹp nô đùa, quả thật quá đẹp.
Nhìn ba người đang đùa giỡn, trong mắt Trần Triệu Dương lập tức lộ ra ý cười, anh nhất định phải bảo vệ phần hạnh phúc này, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hoại.