Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 871



Trần Triệu Dương không ở lại nhà họ Hạ lâu, dù sao nơi này cũng là nhà của người ta, dù người ta hiếu khách cỡ nào, mình ở lại cũng không thoải mái, 4 huống chỉ bọn anh lại có nhiều người như vậy.

Thế nên sau khi nói một tiếng với Hạ Thanh Minh xong, Trần Triệu Dương dẫn họ rời đi.

Còn chuyện nhà họ Quý lại không tốt hơn nhờ việc Quý Vân Hải tỉnh lại, Quý Chiêm Quân và mấy người bị bắt đó đều được cứu nhưng nhà họ Quý vẫn bị tổn thất nặng nề. Một số quản lý cấp cao của nhà họ Quý bị đầu độc nên mất mạng, Quý Hiểu Hiểu và Quý Thanh cũng trúng độc. Dù không mất mạng nhưng lại làm cho ngoại hình của hai người thay đổi rất nhiều, trở nên cực kỳ xấu.

Mặc dù Trần Triệu Dương rất đồng cảm với lần gặp nạn này của nhà họ Quý nhưng anh chẳng thể thay đổi được gì. Còn về chuyện mà Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu gặp phải, Trần Triệu Dương chỉ kê cho họ một lọ thuốc giải, còn ngoại hình, anh không nói có thể thay đổi.

“Bốn người các cậu thấy thế nào?”. Trên xe, Trần Triệu Dương lái một chiếc xe thương vụ, bảy người họ đều ngồi trên xe, dù sao hai người Nam Cung Yến cũng là người tu luyện, không gì không thể nói.

Nghe Trần Triệu Dương hỏi như vậy, bốn người "Tật Phong cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ đến lời lẽ đầy khí phách của mình trước đây, còn nói muốn đạt tới võ sĩ thiên tiên trong vòng nửa năm, đúng là người vô tri thì không sợ mà!

“Đại ca, trong bốn người thì em xem như là có tiến triển nhanh hơn một chút, nhưng chân khí chỉ tăng lên có một chút xíu”, Cẩu Tử nói. 

“Bọn em đều bị đứt quãng, không hề có sự liên kết”, ba người họ nhìn nhau, sau đó bực bội nói.

“Ồ, bốn người các anh lại ngốc vậy à! Tôi cũng mới luyện mấy ngày thôi nhưng lại mạnh hơn các anh nhiều, đúng là kém cỏi!”, Tuyên Hoàng ở một bên nói, thẳng thừng chê bai bọn họ.

“Được rồi, em không nói cũng chẳng ai nói em câm đâu!”, Nam Cung Yến bên cạnh kéo Tuyên Hoàng một cái, xua tay nói.

“Đúng vậy, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã đạt tới trình độ này là khá tốt rồi”, Trần Triệu Dương không ngờ bốn anh em này lại có thiên phú như vậy, nhất là Cẩu Tử. Cậu ta vốn thích đánh lộn, lúc biết được rằng có võ sĩ tồn tại thì lại càng si mê hơn, cho nên mình là người có tiến triển nhanh nhất.

“Anh rể, anh như vậy là không đúng rồi, thực lực của em mạnh hơn họ nhiều, sao anh chưa từng khen em vậy?”, nghe anh nói vậy, Tuyên Hoàng có cảm giác không cân bằng, bày ra bộ dáng muốn được khen.

“Anh khen em, em cũng chẳng được thêm miếng thịt nào, cần gì phải vậy!”, Trần Triệu Dương hết cách nói.

“Em không cần thịt đâu, em muốn một vóc dáng thon thả”, Tuyên Hoàng tức giận nói. 

Lúc Trần Triệu Dương đang lái xe được nửa đường thì điện thoại bỗng vang tiếng chuông.

“Alo, tôi là Trần Triệu Dương”, Trần Triệu Dương liếc nhìn màn hình, là số từ thành phố Long Hải, anh lập tức bắt máy.“Cậu nói là đại sư Lữ tìm tôi à? Đại sư Lữ, được, nói ông ta ở đó chờ tôi!”, sau khi bắt máy, nghe đối phương nói, Trần Triệu Dương cười mỉa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.