Tất nhiên Trần Triệu Dương cũng không biết được là mấy người Nam Cung Yến lại chịu không nghe lời của mình mà lẳng lặng đi theo vào trong.
Anh đi vào Thiên Sướng Viên rồi đến biệt thự số một.
Đến biệt thự số một, ánh mắt Trần Triệu Dương lóe lên tia sáng lạnh.
Vì anh phát hiện cổng lớn của biệt thự đã bị ai đó đánh vỡ, trong biệt thự và trong vườn cũng chỉ có vài người.
Ngoài những thứ này ra, anh còn phát hiện đồ đạc của họ bị vứt đầy trong sân.
Đồ của Trần Triệu Dương, vật dụng cá nhân của Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng và.Julia đều được vứt trong sân.
Điều này khiến sát khí của Trần Triệu Dương cuồn cuộn dâng lên.
“Anh Trần, thật sự xin lỗi! Mấy người này đều là người có võ công cao cường. Bảo vệ chúng tôi không phải là đối thủ của họ, không thể bảo vệ nhà của anh, là sơ suất của chúng tôi”.
Ngay lúc Trần Triệu Dương cực kỳ tức giận, chỉ muốn lao vào giết chết tất cả thì vài bảo vệ xuất hiện trước cổng biệt thự của Trần Triệu Dương, áy náy nói.
“Các anh không cần phải vậy, những người này không phải là người các anh có thể đối phó. Chuyện này cứ để tôi giải quyết, các anh cứ mặc kệ đi”, Trần Triệu Dương hơi nhíu mày, sau đó nói.
“Hả? Vậy có được không? Anh Trần, anh không thể vào trong, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ mất đi công việc này”, bảo vệ bị đánh bị thương, chân đi hơi khập khiễng khuyên anh.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực! Tôi sẽ nói với Hạ Hiểu Vũ một tiếng, nhắc cô ta quan tâm đến các anh nhiều hơn”, Trần Triệu Dương nhìn mấy bảo vệ đó, anh nhận ta họ chỉ bị thương nhẹ, qua hai ngày sẽ khỏi.
Nhưng lòng trách nhiệm với công việc của những người này khiến Trần Triệu Dương ngưỡng mộ. Dù sao ban đầu, anh cũng là một bảo vệ nhỏ nhoi nên dĩ nhiên anh càng muốn để ý đến những người làm cùng nghề này.
“Chuyện này..", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mấy bảo vệ đó hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Suy cho cùng, họ cũng biết Hạ Hiểu Vũ là người năm quyền của nhà họ Hạ hiện tại. Các dự án của nhà họ Hạ đều do Hạ Hiểu Vũ quyết, họ chỉ biết cô ta, bây giờ có thể được người như vậy quan tâm thì tất nhiên là chuyện cực tốt.
“Cảm ơn anh!", mấy bảo vệ đó cảm kích nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ làm theo ý của anh, nhưng anh Trần... anh nhất định phải cẩn thận đớ”, bảo vệ hơi lo lắng nói.
“Anh yên tâm đi, chỉ là mấy cọng cỏ dại mà thôi!”, Trần Triệu Dương gật đầu, nhỏ giọng nói.
Lúc này tình hình bên này dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mấy biệt thự xung quanh khác. Vừa thấy chủ biệt thự đi đến, tức khắc có người chạy đến muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Trần Triệu Dương cười lạnh một cái, sau đó đi vào trong biệt thự.
“Cậu là ai? Nơi này có chuyện cần giải quyết, người không liên quan mau rời khỏi đây!”, thấy Trần Triệu Dương đẩy cửa đi vào, người trong sân hung hăng quát lớn, vẻ mặt khá nóng nảy.
“Gọi Lữ Đại Vĩ ra đây!", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn mấy kẻ đó.
“Ranh con, cậu là ai? Tên của sư phụ là để cậu tùy tiện gọi vậy sao? Tôi thấy cậu chán sống rồi đấy”. vừa nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mấy người đó nổi giận, lập tức có một người lao đến, nhảy lên cao, một người quét chân đá mạnh vào đầu Trần Triệu Dương.