Lúc này đám học trò kia đành cố vùng vẫy bò dậy, mặt đen như đáy nồi mà co giò bỏ chạy.
Còn những tên bị gãy chân thì được người bị thương nhẹ hơn khiêng mang đi.
Lúc này những người quan sát xung quanh đều ngơ ngác. Kết quả như vậy quả thật là vượt xa dự đoán của họ.
Mặc dù Trần Triệu Dương rất mạnh, nhưng dù sao khi đối đầu với võ đạo tông sư như Lữ Đại Vĩ cũng phải do dự một lúc mới đúng.
Đăng này anh lại vô cùng bá đạo, thẳng tay đập cho đối phương một trận tơi bời.
Đợi những người này rời khỏi, người xung quanh cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt nhìn sang Trần Triệu Dương vừa khiếp sợ vừa sùng bái.
Phải biết là Trần Triệu Dương chỉ mới có 20 tuổi đầu mà đã đạt được thành tựu này, đây đúng là đả kích lớn cho các cao thủ.
Lúc này đám người Nam Cung Yến cũng đi vào, giống như những người ngoài kia, đây là lần đầu tiên thấy được sức phá hoại của võ đạo tông sư.
Tuy họ cũng đã bắt đầu tu luyện, nhưng thời gian tu luyện ngắn, hiểu biết còn nông cạn, cũng chưa từng thấy qua cuộc chiến như vậy bao giờ, cho nên không tránh khỏi kinh ngạc.
“Được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Nếu muốn xem náo nhiệt thì ba ngày sau tới đỉnh núi Long Đài”, Trần Triệu Dương nhìn sang đám người vẫn còn há hốc mồm như vậy thì lập tức lên tiếng.
“Trần gia, nhất định phải cố lên”.
“Đúng đó, Trần gia, chúng tôi đều là fan của anh, nhớ đánh cho lão già kia một trận tơi bời”.
“Đúng vậy, lão già kia quả là khó ưa”.
Những người xung quanh nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì đều đồng thanh lên tiếng.
“Cảm ơn mọi người, giờ thì giải tán được rồi”, Trần Triệu Dương chắp tay, chờ đám đông giải tán thì mới quay đầu nhìn mấy người Nam Cung Yến.
“Vợ à, xin lỗi, đồ của em bị ném hết ra ngoài rồi. Đây là lỗi của anh, trách anh cả, nếu lúc đầu anh xử lý tốt chuyện này thì sẽ không xảy ra tình trạng như hiện giờ”, thấy Nam Cung Yến đi vào, Trần Triệu Dương lập tức áy náy lên tiếng.
“Không trách anh được. Anh đã rất lợi hại rồi”, Nam Cung Yến nở nụ cười và lắc đầu rồi nói.
Anh rể, chuyện này không phải lỗi của anh. Nếu muốn trách thì trách cái lão già kia, già rồi còn không nên nết, lại chạy tới nhà của người ta càn quấy”, Tuyên Hoàng cũng lên tiếng. Tuy cô ấy rất xót những món đồ của mình, nhưng cũng không hề trách cứ gì Trần Triệu Dương.
“Đại ca, anh ngầu quá đi mất! Tôi giờ mới biết thì ra võ giả có thể lợi hại như vậy”, Hắc Kiện nói với vẻ mặt sùng bái.
Trước đây, cậu ta chỉ giao thiệp trên bàn phím. Cho dù là học những kiến thức quân sự đó cũng chỉ vì tự vệ, về thực lực thật sự thì cậu ta là người kém nhất trong đám bọn họ.
Nhưng hôm nay, cuộc chiến giữa Trần Triệu Dương và đám người này giống như mở ra một cánh cổng của thế giới mới cho Hắc Kiện, khiến cậu †a có thêm nhiều ý chí chiến đấu.
“Đừng nôn nóng. Các cậu từ từ tu luyện cũng có thể đạt được trình độ như tôi thôi”, Trần Triệu Dương mỉm cười. Thật ra người mà anh không yên tâm nhất chính là Hắc Kiện.
"Tên nhóc này cả ngày cứ chơi máy tính hoài, kỹ năng chiến đấu cũng đều là do anh ép mới chịu học, hiếm khi thấy Hắc Kiện tích cực như vậy.
“Tốt quá rồi. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện”, Hắc Kiện nói với vẻ mặt rất hăng hái, trong lòng sớm đã hạ quyết tâm, phải đạt được trình độ như Trần Triệu Dương. Kỹ thuật hacker có thể chơi rành rọt như vậy, nếu là tu luyện thì chắc chắn không thành vấn đề.
“Anh Trần, tôi thấy nơi này cũng không thể ở được. Chi bằng tới chỗ của tôi, tôi còn một căn biệt thự đã trang hoàng xong, trước giờ vẫn chưa ở qua bao giờ”, Tăng Kim Lai là người rất biết chuyện. Nhìn thấy tình hình như vậy, anh ta lập tức lên tiếng.