Cậu Trần, những hiệu thuốc lớn này hầu như đều có một nhóm hái dược liệu riêng của mình, mỗi lần vào núi đều có thể mang về rất nhiều dược liệu tốt. Những hiệu thuốc lớn này cũng không chỉ tự mình thu thập dược liệu, mà còn thu gom dược liệu của những người hái dược liệu rải rác xung quanh".
"Chỉ có điều, mức chiết khấu ở các hiệu thuốc lớn này quá cao, có không ít người hái dược liệu đã tự lập quầy hàng để bán. Mặc dù có thể mất thời gian nhưng họ kiếm được rất nhiều tiền".
Vừa bước đi, Tăng Kim Lai vừa giới thiệu với Trần Triệu Dương.
“Thế giới này là như vậy, chẳng sao cả”, anh cũng thông cảm cho sự vất vả của những người hái dược liệu rải rác, chỉ có điều, tình trạng như thế này vẫn luôn tồn tại và sẽ còn tồn tại trong tương lai.
Nếu gặp được loại dược liệu tốt, trả thêm một chút tiền cũng không sao.
Với ý nghĩ này, Trần Triệu Dương lướt qua các quầy hàng dọc theo con phố, nhưng anh có chút thất vọng, dược liệu ở đây cũng chỉ là loại bình thường, chưa nói đến linh dược, ngay cả dược liệu tăng tu vi một trăm năm cũng không nhìn thấy.
“Cậu Trần, hay là tôi dẫn anh vào xem bên trong. Mấy loại dược liệu ở quầy hàng bên ngoài thực sự không tốt lắm”, Tăng Kim Lai ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Trần Triệu Dương, lúc này liền lên tiếng đề nghị.
“Cũng được, đi thôi, vào mấy cửa hàng bên trong xem thử”, Trần Triệu Dương gật gật đầu, anh cũng chẳng có hứng thú gì mà tiếp tục xem xét ở mấy quầy hàng bên ngoài này, nên cùng với Tăng Kim Lai đi vào trong.
Dược Hợp Cư
Nhìn thấy ba chữ này, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, khẩu khí thật là lớn, nơi tập trung dược liệu ở trong thiên hạ, chẳng qua là không biết danh có xứng với thực hay không.
Sau khi đi vào, Trần Triệu Dương phát hiện ở đây người qua lại không nhiều lắm, sau khi xem xét dược liệu và giá cả, Trần Triệu Dương mới hiểu ra.
Mặc dù dược liệu ở đây tốt hơn dược liệu ở các quầy hàng bên ngoài, nhưng so với các hiệu thuốc cao cấp thì cũng chưa bằng, giá cả lại rất cao, nên nơi đây ít người qua lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Đi đi đi, đem mấy cái thứ vô dụng đó tới đây làm gì? Ở đây chúng tôi không nhận, đi chỗ khác đi", lúc này, bên trong lại đột nhiên truyền tới một tràng ồn ào, sau đó một người đẩy một người khác đi ra.
"Ông chủ đừng như vậy mà, lời tôi nói là sự thật. Loại được liệu tôi hái chắc chän là thần dược. Lúc đó có rắn và báo đang tranh giành nó, nhưng thật đáng tiếc là cả hai đều rơi xuống vách núi, vậy nên tôi mới có thể hái được", người vừa bị chủ tiệm đẩy ra vẫn tiếp tục tranh luận.
"Mau cút đi. Mấy người hái dược liệu đến chỗ này bán lại đều bịa chuyện, các người không thấy phiền thì tôi cũng thấy phiền lắm rồi. Cây mà cậu hái còn không phải là dược liệu, đây là cây dâu dại, chẳng qua là chưa kết quả mà thôi!", ông chủ cửa hàng sốt ruột, vội vàng muốn đẩy người ra ngoài.
“Đừng mà, dù sao cũng phải trả cho tôi một ít tiền, dù sao tôi cũng đã vất vả đi một chuyến lên núi, hái được một cây dược liệu như vậy. Tôi nghèo đói đến mức chẳng còn gì để ăn nữa rồi ông chủ à", người đàn ông nọ đảo mắt, rồi tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
"Chu Lão Tam, đừng tưởng tôi không biết, mấy lần trước hái thuốc đến bán cậu đều cố tình giở trò, may mắn bán được ít tiền thì liền cầm đi vui chơi hết, còn nói gì mà nghèo đói đến mức không có gì để ăn chứ”, ông chủ tiệm đương nhiên biết rõ con người của Chu Lão Tam này, nên tức giận nói.
“Hừ, ông không biết xem hàng tốt, tôi đến nơi khác, chắc chắn sẽ có người biết xem hàng tốt”, nghe mấy lời ông chủ tiệm nói, Chu Lão Tam biết chắc chăn không thể kiếm chác được gì ở đây nữa, nên ngay lập tức giận dữ xoay người bước ra ngoài.
“Lão Tăng, anh ở đây nói chuyện với chủ tiệm, tôi đi một lúc rồi sẽ trở lại”, Trần Triệu Dương nhìn theo hướng Chu Lão Tam rời đi, rồi nói với Tăng Kim Lai.
“Vâng, cậu Trần”, mặc dù có chút bối rối không hiểu vì sao Trần Triệu Dương lại đột ngột rời đi, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.