Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 887



“Cái này..., nghe Trần Triệu Dương nói vậy, người chủ tiệm kia chợt đứng hình vài giây. Khẩu khí của cậu thanh niên này thật lớn, mở miệng là muốn loại thuốc hơn một trăm năm.

“Sao vậy? Chủ tiệm, đừng nói với tôi là cửa tiệm của ông lớn như vậy, mà ngay cả loại thuốc hơn một trăm năm cũng không có nha”, Trần Triệu Dương cười nửa vời và nhìn sang chủ tiệm hỏi lại.

“Nếu nói là thuốc lâu năm thì chäc chản là có, chẳng qua giá cả thì..”, chủ tiệm nở nụ cười.

“Chủ tiệm, ông cảm thấy tôi là người không có tiền sao? Mau lên đi, đem thuốc ở chỗ ông ra đi. Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua ngay”, Trần Triệu Dương hời hợt nói.

“Cậu em, không phải tôi không đưa cho cậu, loại thuốc hơn một trăm năm, động chút là trên một triệu. Hơn nữa còn có loại mấy chục triệu, cho nên..”, chủ tiệm cười híp mắt nhìn Trần Triệu Dương và nói, ý là có loại thuốc lâu năm này nhưng giá hơi chát.

“Lấy đi”, ánh mắt của Trần Triệu Dương vô cùng nghiêm nghị, giọng khá lạnh lùng nói.

“Được”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, người chủ tiệm giật bản người, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.

Tăng Kim Lai bật cười, tên chủ tiệm này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, nhất định phải để anh Trần nổi giận lên mới chịu đi lấy thuốc.

Không lâu sau, chủ tiệm xách năm cái hộp đi ra.

“Thưa cậu, đây là năm cây thuốc lâu năm của cửa tiệm chúng tôi. Cậu nhìn xem, có hài lòng không?”, lúc nãy chủ tiệm khá hoảng hốt, ngay cả hơi thở cũng thay đổi. Lúc nấy còn gọi người ta là cậu em, giờ lại cung kính thưa cậu rồi.

“Chủ tiệm, ông không thành thật rồi. Đây chẳng qua là hơn một trăm năm thôi. Cái tôi muốn không chỉ là một trăm năm, tuổi đời càng lâu càng tốt”, Trần Triệu Dương quét mắt qua đống thuốc này, sau đó anh lên tiếng.

“Chuyện này... Chỗ tôi thật sự không có”, chủ  tiệm bất chợt run rẩy, ông ta vội nói.

“Được. Nếu ông nói không có, vậy tôi cũng đành chịu thôi. Chủ tiệm, ông nói xem, đống thuốc này cần bao nhiêu tiền?”, Trần Triệu Dương cười nhìn sang chủ tiệm và hỏi.

“Một cây hai triệu, tổng cộng mười triệu”, trong lòng chủ tiệm chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó báo giá cả.

“Ừm, tuy giá có đắt hơn trên thị trường một chút, nhưng số dược liệu này là thật. Quẹt thẻ đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó móc ra một tấm thẻ đưa cho chủ tiệm.

Chủ tiệm vừa nhìn thấy tấm thẻ thì đột nhiên thấy hoảng, vì ông ta nhận ra, đây là thẻ đen giới hạn toàn cầu. Loại thẻ này không phải có tiền là có thể có được. Điều này khiến chủ tiệm hơi lo lắng về lai lịch của Trần Triệu Dương.

“Được rồi, loại thuốc lâu năm này đã mua xong. Những dược liệu khác tôi cũng mua ở chỗ ông luôn. Nơi này nếu không có thuốc lâu năm khác vậy tôi tuỳ tiện chọn đại, sau đó tính hết vào đó cho tôi”, Trần Triệu Dương nói xong thì trực tiếp đẩy cửa đi vào, bắt đầu chọn lựa.

Chủ tiệm vừa nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng khổ tâm. Cậu thanh niên này vừa nhìn thì biết không dễ chọc vào, lại hiểu biết về dược lý, hy vọng đừng tìm thấy những thứ mà ông ta đã cất đi.

“Chủ tiệm, cây thuốc này xem ra cũng không tệ. Tôi mua nớ”, Trần Triệu Dương tìm quanh trong căn phòng, cuối cùng cũng lấy một cây từ trong dàn hộp. ra ngửi một lúc thì nói với chủ tiệm.

“Không... không được. Cây thuốc này không thể bán cho cậu được”, chủ tiệm lại bị doạ cho một phen hú día, ông ta không ngờ mắt của tên này lại tỉnh ranh như vậy. Vừa vào chưa bao lâu thì tìm ra cây thuốc lâu năm rồi.

“Tại sao chứ? Mở cửa làm ăn không phải để khách đến chọn mua hàng sao. Ông nói không bán ư?”, Trần Triệu Dương mỉm cười. Anh sớm đã đoán chủ tiệm sẽ làm như vậy.

“Thưa cậu, cây thuốc này tôi giữ lại cho người khác rồi. Thật lòng không thể bán cho cậu được”, chủ tiệm bất đắc dĩ trả lời. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.