Giang Tử Phong biết không trông mong được gì ở Trần Triệu Dương, nhất định phải đi vòng mới được.
“Ừm, chị dâu... Chị Nam Cung, em muốn mượn người của chị”.
Giang Tử Phong cười với Nam Cung Yến.
Nghe thấy câu này của Giang Tử Phong, Giang Sơn như hiểu ra điều gì đó.
Ông ta nói với Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức: “Ông và cô này, tôi muốn mượn cậu Dương, ông và cô không để ý chứ? Chỉ cần hai người đồng ý, sau này coi như Giang Sơn tôi nợ hai người một ân tình”.
AI Nam Cung Minh Đức và Nam Cung Yến sửng sốt.
Bao nhiêu vật chất cũng không đổi được một mối ân tình của Giang Sơn, hơn nữa bọn họ cũng hơi ngạc nhiên khi ông †a hỏi ý kiến mình.
“Chuyện này tôi không quyết định được”, Nam Cung Minh Đức nói: “Con gái, con nói đi”.
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương, cô đi tới bên cạnh anh rồi nói: “Trần Triệu Dương, sếp Giang muốn nhờ anh giúp, anh đi giúp người ta đi”.
“Anh Dương, chị Nam Cung đã nói thế rồi, anh đồng ý đi mà”, Giang Tử Phong đứng cạnh nói.
Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến, vợ anh đã lên tiếng rồi thì nhất định phải nể mặt cô.
“Sếp Giang, tôi có thể về với ông, nhưng tôi không dám chắc là sẽ chữa khỏi”, Trần Triệu Dương nói.
“Không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ Trần đồng ý về với tôi để khám bệnh là được”.
Giang Sơn vội vàng nói. “Anh Dương, chúng ta đi thôi”.
“Chị Nam Cung, bọn em đi trước đây”. Giang Tử Phong kéo Trần Triệu Dương ra ngoài. “Cám ơn".
Giang Sơn nói với Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức.
Nói xong, ông ta mới xoay người rời khỏi đó.
Giang Sơn đã đi rồi, nhưng Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức vẫn ngây ra tại chỗ.
Nam Cung Minh Đức nhìn Nam Cung Yến bằng ánh mắt †ò mò. Nam Cung Yến lắc đầu, ý bảo cô chẳng biết gì cả.
“Ông chủ Nam Cung, cậu bảo vệ vừa rồi là nhân viên của công ty các ông à?”, Tiền Trung Hoa hỏi.
“Ừn”. Nam Cung Minh Đức nói với vẻ mặt đắc ý: “Đó là bảo vệ
hàng đầu trong công ty chúng tôi, đồng thời cũng là trợ lý đặc biệt của con gái tôi”.
Tiền Trung Hoa giơ ngón tay cái lên nói: “Đỉnh! Khi nào ông chủ Nam Cung rảnh thì chúng ta cùng ăn một bữa nhé”.
“Không thành vấn đề!”
Nam Cung Minh Đức cười nói, thành lập mối quan hệ tốt với người như Tiền Trung Hoa chẳng có mặt hại gì cả.
“Phải rồi, nhớ dẫn theo cậu bảo vệ nhà các ông đấy”, Tiền Trung Hoa không quên nói.
“Ha ha, thế thì phải hẹn trước. Cậu biết đấy, bây giờ cậu ấy đang lo chuyện của sếp Giang, chưa chắc đã có thời gian rảnh”.
“Không sao, không sao, tôi hiểu mà”.
Tiền Trung Hoa cười nói Các ông thuê được một nhân viên tốt thật”.
“Ha ha”, lúc này Nam Cung Minh Đức đắc ý bật cười.
Bây giờ ông ta cũng biết là mình đã nhặt được một cậu con rể tốt.
Chuyện ngày hôm nay đúng là làm ông ta nở mày nở mặt.
Tiền Trung Hoa hàn huyên với Nam Cung Minh Đức vài câu rồi mới đi.
Đợi đến khi Tiền Trung Hoa đi, Nam Cung Yến ra ngoài bảo nhân viên làm việc như bình thường, không có bất cứ ảnh hưởng nào cả. Đồng thời Nam Cung Yến còn dặn dò mọi người cố gắng đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Sau khi dàn xếp xong xuôi, Nam Cung Yến về phòng làm việc rồi ngồi phịch xuống. Chuyện này hôm nay khiến cô sợ
bóng sợ gió một hồi.
Cô thật sự không ngờ rằng vì Trần Triệu Dương mà vụ việc lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ như thế.
“Rốt cuộc anh ta là một người đàn ông như thế nào đây?”