Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 905



Mặc dù anh không thèm để ý đến mấy thứ như vậy, nhưng mà không phải ai cũng có tư cách để dựa dẫm vào anh.

Đến khi tới một nơi có tín hiệu, điện thoại của Trần Triệu Dương lập tức điên cuồng vang lên, một đống tin nhắn được gửi tới, cùng với cả những cuộc gọi nhỡ.

Trần Triệu Dương kiểm tra một lát, đại đa số đều là của Nam Cung Yến, có một số cái của Tằng Kim Lai và Tật Phong. Lúc này, Trần Triệu Dương mới gọi điện thoại về cho Nam Cung Yến, nói rõ tình hình hiện tại của mình, rồi lái xe về thẳng biệt thự.

Khi Trần Triệu Dương về đến nơi thì trời đã tối, còn đám người Nam Cung Yến đã đợi anh ở biệt thự từ lâu.

Lúc bước chân qua cổng lớn, Trần Triệu Dương lập tức nở nụ cười.

Mấy tên này đang muốn để mình thử khả năng phòng thủ của biệt thự này sao?

Chỉ mới mất thời gian một ngày thôi mà phòng ngự của nơi này đã trở nên vô cùng kiên cố, bên trong còn được kết hợp với thuật cơ quan của Mặc Uyên, cùng với các loại bẫy rập phòng ngự hiện đại do nhóm Tật Phong bố trí. Nếu như có người lạ xông vào, cho dù người đó có là võ giả thiên tiên mà cơ thể không có sức chống đỡ đủ để vượt qua chỗ này, thì sợ là cũng khó mà vào được bên trong.

Trần Triệu Dương dùng mắt xuyên thấu của mình để quét qua một lượt, lập tức tìm ra được một con đường tắt để vào trong biệt thự.

“Oa, đại ca bị điên à, lại còn đi thẳng vào chứ”, xe của Trần Triệu Dương vừa mới tới, đám người bên trong đã nhìn thấy được qua camera giám sát. Khi bọn họ thấy Trần Triệu Dương cứ như vậy mà đi thẳng vào trong, ai nấy đều sợ hãi nói.

“Mấy người các cậu, nếu các cậu khiến anh ấy bị thương thì cứ chờ xem tôi xử lý các cậu thế nào đi”, mặc dù Nam Cung Yến rất tin tưởng vào năng lực của Trần Triệu Dương, nhưng mà cô cũng tận mắt thấy được bọn họ bố trí căn biệt thự này như thế nào.

Sau khi quan sát phương pháp bố trí phòng ngự của bọn họ, cô còn âm thầm nghĩ, phòng ngự như thế này thì ai xông vào được nữa chứ?

Cho nên khi thấy Trần Triệu Dương cứ như vậy mà đi vào, cô lập tức cảm thấy lo lắng.

“Chị yên tâm đi, đại ca như thế nào em biết mà, nếu như không chắc chăn thì đại ca sẽ không ngang nhiên đi vào như thế đâu”, Tật Phong lập tức mở miệng nói trước.

Những người khác không nói gì, nhưng đều đồng ý với Tật Phong.

Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, 

Trần Triệu Dương bước từng bước đi vào trong biệt thự, tốc độ rất nhanh, giống như anh đang dạo phố vậy.

Có những lúc, chỉ lệch một chút xíu thôi là động đến cơ quan rồi, nhưng Trần Triệu Dương lại có thể né tránh được, khiến cho tinh thần của những người trong phòng đều căng như dây đàn.

Nhìn đến cuối cùng, bọn họ thậm chí còn có một ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là Trần Triệu Dương sẽ khởi động phải một cơ quan nào đó, ít nhất điều đó cũng có nghĩa là cơ quan của bọn họ không được nhanh nhạy hoặc đã thất bại.

“Tôi tới rồi”, khi bọn họ còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, Trần Triệu Dương vẫy tay với cái cây, cười nói.

“Quá phách lối, thế này là đang sỉ nhục chúng ta đấy”, Hắc Kiện nhìn thấy vậy thì tức giận.

“Hầy, chúng ta nên nghĩ đến kết quả này từ lâu rồi mới phải. Kinh nghiệm chiến đấu của chúng ta là học được từ đại ca, nếu như có thể dễ dàng tính kế đại ca được như vậy thì anh ấy cũng chẳng phải là đại ca của chúng ta rồi”, Tật Phong ở bên cạnh cũng có vẻ nản lòng, nhưng lại tỏ vẻ lẽ ra là như thế.

Sau khi Trần Triệu Dương nói với bọn họ câu đó xong, đột nhiên tăng tốc, chỉ trong giây lát đã tới trước cửa căn biệt thự.

“Tới đây rồi còn muốn bẫy tôi à”, lúc đầu Trần Triệu Dương còn định đưa tay đẩy cửa luôn, nhưng sau đó anh rụt tay lại, cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhìn lên trên cánh cửa chỗ đỉnh đầu của mình, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.